*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đầu tôi nghĩ, ông dám đập bàn với tôi à? Một, tôi không phải cấp dưới của ông, hai, cũng không phải phạm nhân của ông, hôm nay tôi có thể gặp ông ở chỗ này đều là vì Bạch Kiện, nếu không phải nể mặt anh ta thì tôi cũng không muốn nói nhiều với ông thêm một chữ nào.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nếu đã đồng ý với Bạch Kiện là gặp mặt ông ta một lần, thì tôi không thể trở mặt với ông ta được, thế là tôi đành kìm nén sự tức giận xuống, sau2đó ôn hòa nói với ông ta: “Nếu ngài đã muốn biết chân tướng sự việc, tôi tất nhiên sẽ biết gì nói nấy, nhưng hi vọng sau khi ngài biết chân tướng rồi thì đừng lừa mình dối người nữa, bởi vì có một số việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cho dù không ai nhìn thấy, cũng không ai có thể chứng minh... Nhưng không có nghĩa là nó không phát sinh.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Sắc mặt Lý Sảnh âm trầm.
Tôi cũng không muốn vòng vo cùng ông ta nữa, nên dứt khoát nói: “Ngài còn nhớ bể bơi Mùa Xuân mấy năm trước không?”
Lý Sảnh nghe xong, sắc mặt cứng đờ, tôi thở dài: “Ngài không cần trả lời, bởi vì vẻ mặt6của ngài đã nói cho tôi biết là ngài nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852009/chuong-1205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.