*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến tận một ngày của vài năm sau, chị ấy gặp được một ông cụ bày quẩy xem bói ở ven đường. Chị ấy thấy trên biển hiệu của ông cụ kia viết bốn chữ “Cầu gì ứng nấy”. Vì thế ngây ngô dại dột ngồi xuống, nói với ông cụ một cách loạn trí: “Tôi muốn toàn bộ những người hại chết con gái và chồng tôi phải chết, điều này cũng có thể cầu gì ứng nấy sao?”
Ông cụ nghe xong khẽ mỉm cười và nói: “Đương nhiên, nhưng việc cô cầu phải trả giá đắt, cô có2bằng lòng không...” Chị ấy bất đắc dĩ cười khổ mà nói: “Tôi đã bán cả nhà chỉ vì điều tra rõ nguyên nhân cái chết của con gái, kết quả cả chồng cũng không còn, tối nào còn tiền để trả cho ông?”
“Tôi không cần tiền... Đòi tiền cô cũng không có, cho nên tôi chỉ cần một thứ mà cô có...” Mẹ của Chúc Đan Dương sửng sốt, sau đó mờ mịt hỏi: “Vậy ông cần cái gì? Tôi còn có cái gì nữa đâu?” “Mạng... Cô có bằng lòng hay không?” Chị ấy cười si ngốc: “Tùy ông, muốn lấy thì lấy đi, chỉ cần ông có thể giúp chồng và con tôi báo thù, tôi sẽ giao mạng cho ông!”
“Được...”
Ngày đó mẹ của Chúc Đan Dương ngồi ở6trước quầy xem quẻ rất lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851994/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.