Chương trước
Chương sau
So với Trang Hà và tiểu Kim thì “tôi” có một chút ưu thế, đó là tôi có thể không để ý an toàn của bọn họ, còn họ lại không thể không để ý an toàn của tôi. Vì thế mà sau mấy hiệp đánh, đám Trang Hà nhiều lần phải tránh đánh vào những chỗ hiểm2của tôi, nhưng tôi thì muốn đánh thể nào cũng được...
Đinh Nhất đứng một bên không dám ra tay với tôi, bởi vậy mà đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giờ, anh ta chỉ đứng bên cạnh làm “Đường trưởng lão”, không ngừng kêu tên tôi, để cho tôi mau tỉnh hồn lại.
Nhưng “tôi”6đâu có dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, có vẻ hạt châu này có sức hấp dẫn quá lớn đối với “tôi”, hoặc có thể nói là “tôi” không muốn bị nhốt trong một cơ thể mà không thể tự do điều khiển nữa.
Đinh Nhất ở bên cạnh gọi liên tục làm “tôi” hơi bực bội,0bắt đầu nóng nảy sợ lại mất đi quyền khống chế thân thể. “Tôi” đột nhiên mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục dây dưa cùng đám Trang Hà nữa, liền lắc người thoát khỏi sự kìm kẹp của Trang Hà và tiểu Kim, phóng thẳng tới chỗ con trai mà vừa rồi bị Trang Hà đá sang5bên cạnh.
“Tối” dùng sức rất mạnh, nên dù còn chưa đụng tới con trai, lực đã làm vỏ của nó vỡ vụn... Trong khoảnh khắc đó, có vô số ánh sáng trắng túa ra từ vết nứt trên vỏ con trai, làm không gian ban đêm bừng sáng như ban ngày.
Tất cả mọi người có mặt ở thời9điểm đó đều chủng lòng xuống, ai cũng cảm thấy nhất định là hạt châu này sẽ bị “tôi” nuốt mất! Ai ngờ ngay tại lúc này, trong vầng sáng chợt xuất hiện một bóng người, nghênh đón “tôi” đang nhào tới.
Vì không kịp phòng bị nên “tôi” bị va chạm với cái bóng đó, mấy người chú Lê thấy một cái bóng mơ hồ tách khỏi cơ thể tôi đáng tiếc rất nhanh cái bóng kia lại bị bắn ngược trở về. Sau cú va chạm, bóng người trước đó xuất hiện trong vầng sáng cũng nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, mà cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ, giống như bị cố định trên mặt đất...
Đinh Nhất thấy tôi đứng mãi ở đó không nhúc nhích, thì thận trọng đi tới trước mắt tôi và thử gọi tôi mấy câu, mí mắt của tôi lúc này hơi động đậy, dường như có phản ứng với tiếng gọi của anh ta. Đinh Nhất thẩm vui mừng, vội cao giọng gọi tên tôi.
Một lúc sau, tôi mới dần dần tỉnh lại... Khôi phục như bình thường. Chú Lê thấy vậy, vội vàng dùng tấm vải đỏ bọc hạt châu vẫn còn sáng lấp lánh trên đất lại, rất sợ tôi vừa mới tỉnh hồn lại bị ánh sáng của vật này hấp dẫn thần trí. Lúc này Trang Hà và tiểu Kim cả người chật vật nhìn tôi chằm chằm, như thể họ sẽ nhào tới đánh tôi bất tỉnh bất cứ lúc nào. Thấy thế, tôi làm ra vẻ vô tội và nói: “Cái này không thể trách tôi được, đâu phải tôi đánh mọi người, hơn nữa, các anh cũng đánh tối mà.”
Tiểu Kim nghe vậy thì xù lông, hét lên: “Ôi giời ơi! Chúng tôi như vậy mà gọi là đánh cậu à? Cùng lắm chỉ như gãi ngứa cho cậu thôi, mà bên cạnh còn có một con chó săn nhỏ không ngừng nhắc nhở đừng làm tổn thương cậu, ra tay nhẹ một chút... Thể chúng tôi thì sao? Đến mặt cũng bị cậu đánh lệch cả rồi đây này!”
Tôi tự biết mình đuối lý nên không dám nói thêm gì nữa mà nhìn trộm về phía Trang Hà, sắc mặt của con hồ ly già này cũng không tốt, xem chừng là thực sự tức giận, nếu không với cái miệng của anh ta đã mắng tôi lên bờ xuống ruộng rồi.
Thế là tôi húng hắng ho nhẹ một tiếng: “Này... Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, nếu vừa rồi cái tên chiếm thân thể tôi có nói những lời không nên nói... thì các anh cứ xem như hắn đang đánh rắm đi! Đừng coi là thật, cũng đừng nổi giận làm gì, mọi người đều không phải người bình thường, đừng vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà giận nhau, không đáng chút nào, có đúng không?”
Trang Hà nghe vậy lạnh lùng nhìn tôi, anh ta vẫn chẳng nói gì làm tốt nhất thời cảm thấy lòng càng thêm không chắc chắn. Nếu là trước kia, tôi với anh ta châm chọc đùa giỡn nhau mấy câu liền không sao, nhưng giờ thấy Trang Hà mặt không biểu tình, tôi lại không biết nên làm thế nào.
May mà lúc này chú Lề kịp thời giảng hòa, đem hạt châu đã gói kỹ trong tấm vải đỏ giao cho Trang Hà và nói: “Trước đó tôi không ngờ vật này lại có sức hấp dẫn lớn với tà ma xung quanh như vậy, giờ xem ra đúng là chúng tôi không thích hợp đưa vật này đến chùa, không bằng giao cho các cậu mang đi giúp.”
Trang Hà nghe vậy nhắm mắt thở dài một tiếng thật khẽ, như thể đang nuốt cơn tức giận trong lòng xuống... Thật ra thì tôi có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Trang Hà, anh ta rất muốn đánh tôi một trận cho hả giận, nhưng anh ta biết chuyện này không liên quan gì đến tôi. Nhưng vừa nghĩ đến những lời tức ứa gan từ miệng tôi nói ra là anh ta lại thấy khó tiêu cơn giận này....
Giờ chú Lê đã cho anh ta một bậc thang để anh ta đưa hạt châu này đi, tất nhiên không cần thiết phải đợi tiếp nữa. Trước khi đi Trang Hà vẫn trừng mắt nhìn tôi, làm tôi phải rùng mình, tôi nghĩ thẩm may không phải là bản thân tối đắc tội với lão yêu tinh này. Sau khi Trang Hà đi, chủ Lê vội vàng lay tỉnh ông chủ Thẩm, người không biết là bị sợ đến mức ngất xỉu, hay do bị choáng vì chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột. Với tính cách của chú Lê, dù bây giờ không cần chú tự mình đưa hạt châu lên chùa, nhưng tiền thì vẫn phải lấy. Quả nhiên, ông chủ Thẩm vừa tỉnh lại đã tỏ ra sợ gần chết, ông ta hoảng sợ hỏi chú Lê vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ông ta lại ngất xỉu? Chú Lê bèn trấn an ông chủ Thẩm và bảo ông ta không phải sợ hãi, chuyện ở đây về cơ bản đã được chúng tôi giải quyết, chỉ có điều hạt châu kia sát khí quá lớn, sau khi cân nhắc, chúng tôi thấy không nên để ông chủ Thẩm đưa nó đi, nếu không chỉ sợ sẽ giảm phúc tổn thọ của ông ấy. Ông chủ Thẩm nghe vậy nào còn dám muốn đưa đi nữa, vốn lúc đầu ông ta cũng lo lắng không biết thứ này có hại gì đến mình hay không, giờ chú Lê nói vậy, ông ta lập tức xin nhờ chú ấy toàn quyền xử lý, hơn nữa ông ta còn đảm bảo đi đảm bảo lại rằng sẽ lo mọi chi phí cho chúng tôi... Chủ Lê thấy mục đích đã đạt được, cũng thấy được rồi, sau đó chú ấy còn giúp ông chủ Thẩm làm lễ cúng đơn giản tại trại chăn nuôi, làm thế cũng chỉ vì muốn để ông chủ Thẩm yên tâm, dẫu sao chuyển này của chú Lê đến đây cũng chỉ để làm bác sĩ tâm lý.
Sau khi tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, sắc trời cũng dần sáng, một đêm này đúng là giày vò chúng tôi vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là tôi, toàn thân tôi đều đau nhức. Còn vì sao cái tên ở trong thân thể tôi lại ngủ say, có khả năng là vì bóng người thoáng xuất hiện từ trong hạt châu kia.
Mặc dù lúc đấy tất cả mọi người đều không thấy rõ hình dạng của bóng người kia, nhưng tôi chắc chắn đó chính là vong linh của thủ lĩnh nghĩa quân thôn Bao Gia, cũng là người mặc bộ quần áo màu trắng trước đó đã nhờ tôi đem hạt châu này đến chùa.
Thật không ngờ oan hồn từng có duyên gặp mặt đó lại cứu tôi đúng vào thời điểm quan trọng nhất...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.