Chương trước
Chương sau
Trang Hà tỏ vẻ đau đầu: “Bản thân những người đàn ông đó đều có vấn đề, bọn họ chết đều do gieo gió gặt bão, cậu có thể giống vậy sao? Được rồi, được rồi! Bây giờ nói những điều đó cũng chẳng ích lợi khỉ gì, cậu mau đến bệnh viện khâu lại vết thương trên tay lần nữa đi, tôi cũng phải đi suy ngẫm biện pháp khác...”
Trang Hà có cách gì khác hay không tôi không2biết, có điều tôi có thể nhìn ra là anh ta mượn lời để chuồn đi. Mặc dù trước đó đã nghĩ anh ta làm việc không đáng tin cậy cho lắm, nhưng không ngờ lại không đáng tin cậy đến mức này!
Tôi cũng không còn lòng dạ nào soi mói những việc này với anh ta nữa, vì vậy xua xua tay, sau đó vẻ mặt mệt mỏi ngồi lại vào xe. Lúc này Đinh Nhất nhìn thoáng qua6tay phải của tôi và nói: “Đến bệnh viện trước đi, tay của cậu đúng là phải khâu lại lần nữa...”
Tôi âm thầm kêu khổ không ngừng! Thật sự không biết bàn tay nhỏ đáng thương này của tôi đến khi nào mới có thể liền lại được đây? Bây giờ con đường mờ ám của Trang Hà đi không thông rồi, nhưng mà đường thẳng tôi lại không đủ tư cách, đúng là rầu chết người rồi.
Đến khi chúng0tôi đến bệnh viện, đúng lúc lão Triệu đang trực ca đêm, vốn dĩ chúng tôi muốn đến thẳng phòng cấp cứu khâu mấy mũi cho xong việc, bất đắc dĩ là tôi có quá nhiều người quen ở đây, lập tức đã có người mách lẻo với lão Triệu, nói miệng vết thương trên tay cậu em vợ anh lại rách ra rồi. Chẳng bao lâu, lão Triệu đã giết đến phòng cấp cứu, sau khi nhìn lướt qua5vết thương trên tay tôi, anh ấy oán trách: “Em cứ tìm đường chết đi! Xem anh có nói cho Chiêu Tài hay không!” Vừa nghe thế, tôi vội vội vàng vàng nói: “Đừng đừng! Anh Triệu? Anh rể! Anh để cho lỗ tai của em yên tĩnh mấy ngày đi! Phía này em đã phình to cả đầu rồi!” Lão Triệu nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không phải em nói chính em có cách chữa khỏi9vết thương trên tay ư? Sao càng ngày càng nghiêm trọng vậy?”
Tôi cũng mang vẻ mặt cười khổ, không biết nên giải thích với anh ấy như thế nào, cuối cùng đành phải nói có lệ là đã có cách rồi, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian, bảo anh ấy đừng lo lắng gì thêm, càng không thể nói cho Chiêu Tài!! Sau khi từ bệnh viện về nhà, tôi lập tức cảm thấy cả người rũ rượi, tê liệt ngã phịch xuống ghế sô pha chẳng muốn động đậy gì. Có thể là do trước đó chảy nhiều máu, lúc này tôi cảm thấy miệng rất khát, vì thế bảo Đinh Nhất rót giùm mình một ly nước. Ai ngờ tôi nhận lấy ly nước Đinh Nhất đưa qua, vừa uống một ngụm đã nghe anh ta hỏi tôi một cách nham hiểm: “Cưng ơi, cả người cậu đầy mồ hôi, cậu có muốn tắm táp cái không?”
Tôi nghe mà phun thẳng ngụm nước trong miệng ra... Sao lại quên mất cái chuyện râu ria này chứ? Vì vậy tôi hơi xấu hổ, vội vàng giải thích: “Là anh không biết, tình huống như lúc ấy, tôi không nói như vậy thì không xong đâu! Nếu không bà già kia sẽ không thể không đè anh đấy!”
Đinh Nhất hừ khẽ và nói: “Tuy rằng lúc ấy tôi vẫn chưa tỉnh lại, nhưng các người nói gì tôi đều nghe rõ ràng, nói... Lúc ấy trong lòng cậu có nghĩ tới việc muốn bán tôi đi không?” “Tuyệt đối không có! Tôi thề với trời đấy! Tôi thà hi sinh bản thân mình cũng không thể hi sinh anh đâu! Có phải hay không? Cưng ơi...”
“Cút!” Đinh Nhất cười mắng.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới phu nhân Kim từng nói vì Đinh Nhất mất một quả tinh phách cho nên mới không ham không muốn như vậy, vì thế tôi thử hỏi anh ta: “Người anh em, anh thật sự không có hứng thú với chuyện gì cả sao?”
Đinh Nhất suy nghĩ rồi đáp: “Loại cảm giác này rất khó hình dung, tóm lại những thứ các cậu đam mê tôi cũng chẳng có hứng thú, tửu sắc tài vận với tôi mà nói đều là mây bay, có và không có khác nhau không lớn” “Vậy anh bình tĩnh mà xem xét, bây giờ anh có chuyện nào muốn hoàn thành nhất hay không? Cái gì cũng được, chỉ cần có, là chứng minh anh cũng không phải người không ham không muốn.” Tôi nói.
Nhưng Đinh Nhất nghĩ mãi rồi lại lắc đầu: “Thật sự không có... Nếu bắt buộc phải nói là có, bây giờ chuyện tôi muốn giải quyết xong nhất chính là vấn đề bàn tay bị thương của cậu.”
Nghe vậy, trong lòng tôi ấm áp, xem đi! Đinh Nhất có không ham không muốn đến đâu chăng nữa cũng không phải một tên máu lạnh vô tình, anh ta chỉ có cách thể hiện tình cảm hơi không giống người thường thôi... Thời gian sống chung dài như vậy cho tôi biết, tuy mặt ngoài anh ta luôn tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng mặt thúi hoặc, nhưng trên thực tế ý thức trách nhiệm trong lòng anh ta mạnh hơn so với bất cứ ai trong chúng tôi.
Haizz... Về sau chuyện này qua đi rồi, Đinh Nhất vẫn hở ra là dùng cái từ “cưng ơi” này trêu tôi mãi, đúng là một lần lầm lỡ tạo thành mối hận ngàn đời mà!!
Bởi vì trên tay tôi có thương tích, cho nên sắp tới chú Lê từ chối không ít vụ làm ăn. Hết cách, một người không thể tự lo liệu sinh hoạt như tôi, sao còn có thể trông cậy vào tối đi đấu tranh anh dũng kiếm tiền chứ?
Nhưng tôi luôn là người phải khổ sở mới được, bạn kêu mệt, rảnh kêu phiền! Hơn nữa vết thương này của tôi không thể lành lại trong một thời gian dài, ngày qua ngày cứ vậy làm tôi nhàn rỗi đến mốc lên!
Từ lần trước chú họ rời khỏi phòng bệnh của tôi, tôi không thể nào liên lạc được với chú ấy nữa. Con hồ ly già chết tiệt Trang Hà biết bản thân gây hoạ nên càng không dám thò mặt ra. Đáng thương cho bàn tay nhỏ nuột nà của tôi, cũng chỉ có thể gắng gượng kiên trì như vậy...
Buổi tối hôm nay tôi nằm trên giường ngủ không yên, nghĩ thầm nếu không bây giờ tôi bắt đầu làm chút chuyện gì để tích lũy công đức nhỉ? Nói không chừng cải thiện đúng chỗ rồi, tôi cũng thành người có đức hạnh cao thì sao? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy việc này cũng không đáng tin cậy, chuyện tạm thời ôm chân Phật chắc chắn là không có cơ may!
Nhưng tôi thật sự không cam lòng trải qua từng ngày nhàn rỗi như một phế nhân thế này, thật sự là mẹ kiếp quá khó chịu... Vì thế lúc đang bứt rứt không xoay xở được, tôi đột nhiên nghĩ ra một cách.
Trong lòng suy tính xong rồi tôi vội xoay người xuống giường, lấy từ trong túi áo ra tấm thẻ đen kia. Tốt xấu gì tôi cũng coi như là có người ở địa phủ mà! Thật sự không được thì nhờ lão Hắc và lão Bạch đi cửa sau, nói không chừng đốt cho Chức Nữ của Âm Ti kia mấy xe tải tiền âm phủ là chuyện này sẽ thành công thì sao!! Nghĩ đến đây tôi vội tìm bật lửa khắp nơi, sau đó không thể chờ đợi được bật lửa đốt tấm thẻ đen âm khí bức người kia...
Khi tấm thẻ đen cháy hết, trong phòng bốc lên một cơn gió âm u kỳ lạ trong nháy mắt, tiếp theo tôi nghe thấy giọng điệu nôn nóng của lão Bạch: “Nhanh lên đi, thằng nhóc thúi kia đốt thẻ kìa!”
Anh ta vừa nói dứt tiếng, hai tên quỷ bọn họ đã xuất hiện trước mắt tôi, tốc độ của hai vị này đúng là có thể so với vận tốc ánh sáng!! Kết quả khi lão Bạch xuất hiện, đầu tiên là nhìn khắp phòng tôi vài lần, sau đó lập tức cả giận nói: “Trương Tiến Bảo, có phải cậu chán sống rồi hay không! Không phải tôi đã nói không thể đốt thẻ đen tùy tiện sao? Cậu coi lời tôi nói là chó đánh rắm đấy hả?!”
Tôi vội thảm hại giơ tay phải của mình lên: “Hai anh trai ơi cứu mạng, em thật sự không còn cách nào, giờ mới nghĩ đến chuyện tìm tới hai anh...” Lão Bạch híp mắt nhìn chằm chằm tay phải của tôi trong chốc lát, sau đó đột nhiên sắc mặt sầm lại và hỏi: “Nguyên thần của cậu làm sao mà rách thế?!”
Lão Hắc vừa nghe thế cũng vội đi tới túm lấy tay của tôi, sau đó đặt ở trước mũi anh ta ngửi ngửi: “Đúng là rách rồi, cậu bị thương như thế nào vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.