Chú họ nghe tôi nói thế thì tức đến phát cười, chú nói: “Cháu nghĩ đây là gọi rồng à mà nói gọi lên là gọi lên được?! Còn nữa, nếu phải so sánh, cái thứ2trong cơ thể cháu còn đáng sợ hơn vết thương trên tay cháu nhiều đấy, tốt | hơn hết là đừng trêu chọc vào nó...”
Chú họ nói thể làm tôi phải cúi xuống nhìn vết thương5trên tay mình, tuy bây giờ nó đã được khâu lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy miệng vết thương chưa khép lại được... Cứ nghĩ tới chuyện trên người mình có một vết thương không6thể khép miệng là tôi lại rùng mình. Chủ họ thấy tôi hơi sợ hãi bèn cười an ủi tôi: “Cháu không cần lo lắng vết thương trên tay đâu, chú có thể tìm cách chữa5được, mỗi tội mấy ngày này cháu phải hết sức cẩn thận, đừng để vết thương bị nhiễm trùng.”
Vừa đúng lúc Đinh Nhất và chú Lê qua đưa cơm cho tôi, bọn họ đều giật mình3hỏi sao lần này chú họ tôi lại tới kịp thời vậy? Chú họ bèn cười nói: “Vừa đúng lúc tôi đang có ít chuyện cần xử lý ở gần đây, cho nên tiện đường chạy tới...”
Chú họ tôi thấy hai người họ đã tới, bèn dặn dò vài câu với chú Lê rồi xoay người đi khỏi phòng bệnh. Tôi vội bảo Đinh Nhất đuổi theo đưa chìa khóa nhà cho chú ấy, nhà tôi có chẳng lẽ lại còn phải để chú ấy ra khách sạn ngủ? Nhưng khi Đinh Nhất chạy ra thì vô cùng ngạc nhiên vì không còn thấy chú họ của tôi đâu nữa... Tôi rất phục chú họ, tuy chú ấy đã già, nhưng bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851948/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.