Chương trước
Chương sau
Đêm đó, trong thôn rất yên bình, người trong thôn đang mong đợi sau khi thủy điện làm xong, thôn bọn họ có thể được dùng đèn điện. Nhưng khi bọn họ đang mơ mộng đẹp, lại nghe thấy từ hướng trạm thủy điện truyền đến mấy tiếng nổ!
Thôn dân mờ mịt,2còn tưởng là tiếng sấm đánh chứ? Nhưng những chấn động sau đó cho bọn họ biết có chuyện bất thường. Khi tất cả mọi người cùng ra ngoài kiểm tra thì nước lũ đã ùn ùn kéo đến rất gần...
Vì Lý Diên Thần ở gần nơi nổ mìn, nên anh ta5đã bị nát bấy cùng với đập nước. Trong một trăm năm nay, anh ta hóa thành sương mù tràn ngập mặt hồ để tìm kiếm bóng dáng Hạ Hà. Nhưng không biết có phải do Hạ Hà không muốn gặp anh ta hay không, mà anh ta tìm kiếm thế nào6cũng không gặp được.
Nghe Lý Diên Thần kể xong chuyện cũ, sự căm hận trước đó của tôi do anh ta đã bỏ rơi Hạ Hà tan thành mây khói, nhưng anh ta cũng không hiểu được những vướng mắc trong lòng Hạ Hà... Bởi trong lòng Hạ Hà, từ đầu đến5cuối đều tin chắc rằng Nhị thiếu gia sẽ không thất hứa, cho nên nhiều năm như vậy mà cô ấy vẫn một mực yên lặng chờ đợi ở thôn Hạ Hồ, chờ người đàn ông mình yêu trở về.
Nhưng Lý Diện Thần thì lại cho rằng mình không tìm được Hạ3Hà là vì cô ấy vẫn luôn trách mình, cho nên dù có chết cũng không đồng ý gặp lại mình. Nào ngờ hai người này, một người chết vì nước, một người chết vì lửa, nếu không có cao nhân giúp đỡ thì cho dù có đợi thêm mấy trăm năm nữa cũng không thể gặp mặt nhau. Nghĩ tới đây tôi bèn nói với Lý Diên Thần: “Hạ Hà vẫn luôn không trách anh, cô ấy vẫn ở trong thôn Hạ Hồ chờ anh trở về.”
Lý Diên Thần nghe vậy thì rối bời, anh ta nói: “Vậy tại sao cho tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa từng gặp được nhau? Tôi vẫn luôn quanh quẩn trên mặt hồ, chỉ có lúc thời tiết tràn đầy sương mù tôi mới có thể tự do hoạt động, nhưng đã nhiều năm như vậy mà tôi vẫn chưa từng gặp được cô ấy.”
Tôi thở dài: “Hai người, một ở đáy hồ, một ở mặt hồ, có mà thấy quả bóng ấy? Bây giờ anh đi cùng tôi, cô ấy ở ngay đình nghỉ mát trong thôn chờ anh đấy!” Ai ngờ Lý Diên Thần nghe vậy không tiến lên, mà lại lùi lại: “Tôi không thể đi vào, trước đó tôi đã thử mấy lần, nhưng cuối cùng đều bị cản lại...” Nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi đại khái đã có đầu mối, xem ra bọn họ một người không thể ra khỏi thôn, một người không thể vào trong thôn... Nếu muốn giúp bọn họ gặp nhau, với một chút bản lĩnh của tôi chắc chắn không làm được. Tôi bảo luôn với Lý Diên Thần: “Anh đưa tôi ra khỏi sương mù đi, tôi có thể giúp hại người gặp mặt.” Nhưng Lý Diên Thần lại nửa tin nửa ngờ, nói: “Tôi dựa vào cái gì để tin cậu?” Trong lúc nhất thời tôi cũng tự hỏi, cũng đúng... Anh ta dựa vào cái gì mà tin tôi chứ? Bởi vì tôi nói tôi biết Hạ Hà? Những đám ma quỷ trong thôn kia có ai là không biết đâu?
Nhưng vừa nghĩ đến chú Lề và Đinh Nhất, còn cả chín người bị vây trong sương mù kia nữa, trong lòng tôi lập tức nóng nảy. Nếu bây giờ không giải quyết vấn đề của Lý Diên Thần, thì chỉ sợ mấy người chúng tôi sẽ phải ở lại trong sương mù, đi lòng vòng cũng không ra được!
Nghĩ đến đây, tôi cũng chỉ có thể nhẫn nại nói với anh ta: “Nhị thiếu gia, nói thật với anh, nếu không phải năm nay có hạn hán lớn, nước hồ cạn đến đây, chỉ sợ anh với Hạ Hà cũng không có bất kỳ cơ hội gặp mặt nào! Anh phải biết, cơ hội này chỉ đến thoáng qua rồi biến mất, một khi nước trong hồ lại dâng lên, che mất thôn Hạ Hồ, hai người sẽ lại quay trở về trạng thái trước đó, anh hiểu không? Bây giờ bạn bè tôi bị vây trong sương mù, tôi nhất định phải tìm được họ mới có thể giúp anh.”
Lý Diên Thần nhíu chặt mày suy nghĩ hồi lâu mới âm trầm nói: “Bạn cậu là ai? Có rất nhiều người ngoài đến đây...”
Tôi nghe mà muốn lườm anh ta, nhưng tôi đề ác ý trong lòng xuống, tận lực để giọng mình thật hòa nhã: “Bạn bè tôi đầu tiên là năm người đi vào, bọn họ bị anh vậy trong sương mù, sau đó có bốn người tới tìm họ, dĩ nhiên cũng lại bị anh vây lại. Sau đó ba người chúng tôi tiến vào, tôi nhanh chóng bị tách khỏi hai người bạn kia, bây giờ tôi phải tìm được họ, chỉ cần anh có thể đưa tất cả chúng tôi ra khỏi màn sương dày đặc này, tôi sẽ có biện pháp giúp anh...”
Tôi nói xong, thấy Lý Diên Thần mặt không biểu cảm nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó anh ta nói: “Chín người trước đúng là bị tối vây trong sương mù, nhưng không phải tôi tách ba người ra... Thể chất của cậu vô cùng đặc biệt, trừ cậu ra không có ai thực sự vào được thôn Hạ Hồ. Cậu muốn tôi tin lời cậu, vậy bây giờ cậu vào thôn Hạ Hồ chuyển lời cho Hạ Hà, tôi sẽ đưa các cậu ta ngoài...”
Tôi nghe là biết có hi vọng, liền lập tức đảm bảo với anh ta, tôi nhất định sẽ chuyển lời! Tôi còn vội vàng thúc giục anh ta mau nói ra, tôi phải nắm bắt thời gian trở về để tránh đêm dài lắm mộng... Sau đó tôi xoay người vội vã đi xuống thôn Hạ Hổ.
Vừa vào thôn, quả nhiên tôi nhìn thấy Hạ Hà đang đứng đưa lưng về phía tôi ở đình nghỉ mát, tôi vội vàng bước nhanh về phía cô ấy. Hạ Hà nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn, phát hiện tôi trở lại, cô ấy ngạc nhiên, nói: “Sao anh lại quay lại?” Tôi chạy thở không ra hơi: “Chị Hạ Hà, tôi... tôi ở ngoài thôn gặp được Lý Diên Thần. Anh ta... anh ta nhờ tôi... nhờ tôi nhắn mấy câu...” Không ngờ khi Hạ Hà nghe tôi nhắc tới Lý Diên Thần, sắc mặt cô ấy đột nhiên biến đổi, không còn vẻ ôn hòa như vừa rồi nữa, mà cáu kỉnh chất vấn tôi: “Anh làm sao biết Lý Diên Thần? Ai phái anh tới?”
Tôi hơi bối rối, xem ra cô ấy hiểu lầm tôi rồi, tôi vội vàng giải thích: “Ôi chị Hạ Hà ơi! Người đàn ông chị luôn ngày nhớ đêm mong đang ở ngay cửa thôn, anh ta bị kết giới bên ngoài thôn ngăn lại không vào được, anh ta nhờ tôi nhắn mấy câu, anh ta nói mình chưa bao giờ quên từng câu từng chữ hai người nói với nhau ở trong hang núi gần hồ, anh ta đã trở lại rồi!”
Hạ Hà nghe xong, nước mắt tuôn như vỡ đế, cô ấy lúc khóc lúc lại cười, không nhìn ra là vui mừng hay bị thương nữa... Tôi đang sốt ruột, bây giờ không có kiên nhẫn chờ cô ấy ở đó phát tiết cảm xúc, tôi bèn hỏi cô ấy có lời nào muốn nói với Lý Diên Thần không? Tôi sẽ nghĩ biện pháp để hai người có thể gặp mặt một lần...
Hạ Hà nghe vậy liền thổn thức, sau đó nhẹ nhàng đọc một bài thơ cổ để tôi chuyển giúp cho Lý Diên Thần, cô ấy nói chỉ cần đọc bài thơ này, anh ta sẽ tin là tôi đã gặp cô ấy. Tôi yên lặng ghi nhớ bài thơ kia, nhẩm lại ba lần, sau đó vội vàng rời thôn Hạ Hổ. Khi tôi đi vào sương mù lần nữa, Lý Diên Thần đang chờ sẵn ở đó, mặt đầy lo lắng. Gặp anh ta, tôi không nói lời gì vô ích nữa, mà đọc bài thơ Hạ Hà đã nói:
“Hà diệp sinh thì xuân hận sinh,
Hà diệp khô thì thu hận thành,
Thâm trị thân tại tình trường tại,
Trướng vọng giang đầu giang thủy thanh.”
(*) Tạm dịch: “Lá sen sinh vào xuân, hận sinh, Lá sen khô lúc thu, hận thành, Biết rõ thân ở trong tình ái,
Buồn rầu ngắm mặt nước sông xanh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.