Tôi gật đầu với anh ta: “Vậy thì tốt, nếu anh từng là người thôn Hạ Hồ thì dễ rồi, trong thôn đó tôi có... một người bạn.”
Không biết tại sao khi người đàn ông nghe vậy, mặt lại nổi lên sát ý, tôi sợ hãi liên tiếp lùi lại mấy bước, trong đầu nghĩ mình nói sai gì sao? Thật may, sát ý trên mặt anh ta chỉ thoáng qua rồi biến mất,2nhưng sát khí trên người anh ta lại lạnh hơn vừa rồi. Cách ăn mặc của anh ta khác với những người trong thôn, anh ta còn cắt tóc ngắn, nếu như tôi đoán không lầm thì trừ con trai thứ hai của tộc trưởng thôn Hạ Hồ đi du học bên ngoài ra, không ai ăn mặc như vậy cả.
Tôi hơi nghi ngờ, hỏi: “Anh là... Nhị thiếu gia?”
Trong mắt người đàn ông5chợt lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo, anh ta lạnh lùng hỏi tôi: “Cậu biết tôi?” Tôi thành thực lắc đầu: “Không biết... tôi đoán vậy, nhưng tôi biết Hạ Hà, chúng tôi là bạn.” Nói ra những lời này xong tôi cũng hơi hối hận, bởi vì tôi thấy rõ mặt Nhị thiếu gia còn dữ tợn hơn lúc trước mấy phần, may mà tôi đứng cách anh ta khá xa, nếu6không tôi sợ anh ta sẽ xé tôi ra ăn mất.
Nhưng cuối cùng anh ta đè xuống lệ khí trong lòng, cố gắng dùng giọng hòa hoãn nói với tôi: “Tôi không biết Hạ Hà còn có bạn đấy? Hai người quen biết khi nào?”
“Mới vừa nãy..” Tôi thành thật trả lời.
Nhị thiếu gia đột nhiên giận dữ nói: “Nói bậy! Hạ Hà đã chết rồi! Cậu là kẻ lừa gạt từ bên ngoài5đến!”
Trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851935/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.