Chương trước
Chương sau
Chú họ không có giấu giấu diếm diếm như Đinh Nhất, nói thẳng cho tôi biết: “Đó là tử hà xa tươi sống!”
Tôi thấy tên vị thuốc này rất lạ, có điều nghe ra có vẻ là một loại thuốc đông y rất quý báu, vì vậy cũng không nghĩ nhiều. Tuy nhiên sau này tôi mới biết, tử hà xa này chính là nhau thai của bà bầu, mà tôi lại còn ăn đồ tươi sống!! Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Đinh Nhất không cho mình biết, sớm biết phải ăn2thứ này, tôi thà rằng không hỏi còn hơn! Đúng là tò mò hại chết con mèo mà!
Chú họ thấy sức khỏe tôi đã tốt lên thì lại vội vã rời đi. Lúc gần đi, chú bảo tôi không cần lo lắng chuyện Lương Phi, bởi vì chú ấy đã nói cách lấy châm ra cho Đinh Nhất. Nếu tên kia vẫn không dứt suy nghĩ xấu xa thì cũng không cần phải nương tay nữa.
Sau khi tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, chúng tôi lại bắt đầu bận rộn, chú Lê liên tục5nhận mấy việc lớn nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở cả ngày. Trưa hôm nay, vốn chú Lê gọi chúng tôi qua ăn xương sườn, kết quả khi chúng tôi tới lại nhìn thấy một chiếc siêu xe đậu ở cửa nhà chú Lê.
Chiếc xe này hơi khác những chiếc siêu xe đã từng đậu ở đây trước đó, nói thẳng ra là kiểu dáng xe rất thời thượng, chủ xe chắc hẳn là một người thành đạt, trẻ tuổi đầy hứa hẹn... Trên thực tế, làm nghề của chúng tôi, đúng là đã6từng gặp không ít kẻ có tiền, nhưng vừa có tiền vừa trẻ tuổi đúng là không nhiều lắm. Vì thế tôi rất tò mò, chủ nhân của chiếc xe này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vừa vào cửa, tôi đã nhìn thấy cặp vợ chồng khoảng chừng ba mươi tuổi đang nói gì đó với chú Lê, người phụ nữ kia vẫn khóc mãi không ngừng. Chú Lê ở cạnh còn thỉnh thoảng an ủi chị ta vài câu. Bởi vì thật sự không muốn nghe chuyện ù ù cạc cạc,5nên tôi và Đinh Nhất biết điều đi vào bếp, xem thử xương sườn trong nồi hầm thế nào rồi. Chờ khi chúng tôi trở ra, cặp vợ chồng trẻ tuổi kia đã rời đi từ lâu... Lúc này chú Lê lại vào phòng bếp xào thêm hai món ăn, nói trưa nay chúng tôi uống ít rượu với chú, bàn chuyện làm ăn chủ vừa nhận.
Phải nói hai vợ chồng vừa rồi cũng không phải là người bình thường, họ là tổng giám đốc của thương hiệu thời trang nam nổi tiếng “Gấu3Xám”, Hùng Huy và vợ anh ta Đường Tĩnh. Nghe nói trước giải phóng, nhà họ Hùng mở xưởng may mặc, sau đó khi nhà nước mới thành lập, ông nội của Hùng Huy là Hùng Chí Viễn đảm nhiệm chức giám đốc của một nhà máy may mặc nhà nước.
Sau khi Hùng Chí Viễn về hưu, ông đã để lại chức cho con mình là cha của Hùng Huy, Hùng Hùng* kế nhiệm. Sau đó, vào cuối những năm 1990, Hùng Hùng có đầu óc tinh ranh đã quyết định từ bỏ công ăn việc làm ổn định ở nhà máy may mặc, tự mạo hiểm kinh doanh. * Trong tiếng Trung hai từ Hùng này có nghĩa khác nhau: Hùng (HỀ: con gấu) và Hùng (C#: hùng dũng, mạnh mẽ, giống đực).
Bằng vào đầu óc và hiểu biết về sản xuất công nghiệp may mặc, Hùng Hùng nhanh chóng trở thành kẻ xuất sắc trong ngành sản xuất trang phục trong nước. Nhà máy may mặc của Hùng Hùng từ lúc bắt đầu chỉ gia công cho các nhãn hiệu nổi tiếng nước ngoài, đến sau này đã thành công sáng lập ra nhãn hiệu thời trang nam của chính mình là “Gấu Xám”.
Mấy năm trước Hùng Hùng tuyên bố về hưu, ông ấy tự tay trao vương quốc trang phục do mình gây dựng cho con trai Hùng Huy. Hùng Huy kế thừa gen kinh doanh của cha mình, nhanh chóng đưa nhãn hiệu “Gấu Xám” tiến ra thị trường quốc tế.
Những năm gần đây, nhà họ Hùng có thể xem như xuôi chèo mát mái trong sự nghiệp, nhưng chỉ duy nhất ở chuyện con nối dõi lại xảy ra vấn đề... Mấy năm trước, Hùng Huy và Đường Tĩnh từng có một cô con gái tên Tiểu Mỹ, nhưng khi con lên bốn tuổi lại đột nhiên biến mất!
Vào lúc ấy, chuyện này có thể nói là chấn động một thời, rất nhiều người đều nói chắc chắn là đứa trẻ đã bị người ta bắt cóc. Những cảnh sát canh giữ ở nhà họ mấy ngày mấy đêm, vẫn không hề nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, cuối cùng vụ án này đành phải xếp vào loại lừa bán trẻ em... Mấy năm đầu khi đứa trẻ vừa biến mất, bởi Hùng Huy còn phải bận rộn với sự nghiệp, nên chuyện tìm con đặt lên vai một mình Đường Tĩnh. Vì vậy, chị ta vừa làm công việc phúc lợi công cộng, vừa tìm con ở khắp nơi trong cả nước.
Sau này Hùng Hùng thấy trong thời gian ngắn cũng không tìm được cháu gái ngay, vì thể thúc giục hai vợ chồng họ lại sinh một đứa nữa. Nếu không hai người họ cũng không có ai thoát khỏi bóng ma của cô con gái bị mất tích
được.
Tuy rằng Đường Tĩnh cũng không muốn từ bỏ việc tìm kiếm con gái, nhưng chị ta cảm thấy cha chồng nói cũng đúng. Nếu bản thân còn tiếp tục tìm kiếm như vậy, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ đánh mất con gái, mà còn có cả chồng của mình nữa.
Vì thế vào hai năm trước, họ lại sinh thêm một cậu con trai, rốt cuộc người trong nhà đã nhờ sự xuất hiện của đứa trẻ này mà thấy lại nụ cười... Nhưng khi mọi người đều cho rằng khói mù của quá khứ cuối cùng đã qua đi, đứa con thứ hai của nhà họ Hùng lại biến mất!
Lần này gần như giống y hệt lần trước, đứa thứ hai vừa mới biết đi đã biến mất ngay dưới mí mắt của bảo mẫu. Sau khi cảnh sát đến, họ đã lấy mọi video giám sát trong và ngoài khu dân cư, nhưng đều không phát hiện bóng dáng của đứa trẻ đâu. Đứa trẻ chỉ mới hơn một tuổi, đi đường còn chưa vững vàng lắm, nếu không có ai ôm đi thì vốn không đi xa được. Sau đó, không chỉ cảnh sát tìm kiếm đứa trẻ, mà Hùng Huy gần như đã huy động tất cả các nhân viên dưới quyền của mình để cùng tìm giúp... Đáng tiếc là... đứa trẻ này giống như tan biến vào không khí, không bao giờ tìm thấy được.
Hơn nữa, điều kỳ quặc nhất là, quá trình đứa con thứ hai biến mất gần như không khác gì với đứa lớn, đều là đột nhiên biến mất một cách thần bí, đều mãi cũng không tìm lại được. Sau đó có một họ hàng bên nhà mẹ đẻ của Đường Tĩnh chỉ cho họ một cách, đó chính là họ đến tìm chú Lê nhờ giúp đỡ. Mặc kệ sống hay chết cũng phải tìm đứa trẻ về, không thể để hai đứa con biến mất một cách không rõ ràng như vậy được!
Nói đến người họ hàng này của Đường Tĩnh, khoảng thời gian trước chúng tôi còn từng gặp ông ta, hóa ra Đường Tĩnh chính là con gái dì út của Thẩm Vạn Tuyền, họ là anh em họ. Năm đó khi nhà họ Hùng đánh mất đứa bé đầu tiên, Thẩm Vạn Tuyền có biết đến, nhưng hồi ấy ông ta vẫn là một người không tin quỷ thần.
Sau khi trải qua chuyện của con gái, Thẩm Vạn Tuyền có thể nói là tin tưởng chú Lê trăm phần trăm, cho nên lần này sau khi nghe được con của nhà em họ lại mất tích, ông ta lập tức bảo hai vợ chồng họ đến đây tìm chú Lê nhờ giúp đỡ.
Sau khi chú Lê kể xong thì đặt ly rượu xuống và nói: “Sao? Cháu có suy nghĩ thế nào?” Tôi đáp với vẻ mặt ngờ vực: “Nhà bọn họ có tiền như vậy, trong nhà chắc chắn là có camera giám sát, trừ khi đứa trẻ biến mất vào hư không, bằng không sao có thể không quay được là ai ôm đi chứ?” Chú Lê cũng tỏ vẻ buồn bực: “Vừa rồi chú cũng hỏi hai vợ chồng họ như vậy, nhưng bọn họ lại nói, camera không hề quay lại được gì.”
Tôi cau mày đáp: “Nếu không phải biến mất vào hư không, vậy chắc chắn là người quen ôm đứa trẻ đi, bởi vì chỉ có người rất quen thuộc tình hình của nhà họ mới có thể tránh né tất cả camera giám sát như thế...”
Chú Lê cũng đồng ý với suy nghĩ của tôi, nhưng nếu thật sự là người quen gây án, dù sao cũng phải có động cơ gây án chứ? Bây giờ không rõ sống chết của đứa trẻ, cảnh sát cũng chỉ có thể xử lý như những vụ lừa bán trẻ em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.