“Sao lại như thế? Đó là hình xăm khắc hẳn vào da, đâu phải xăm dán mà ngâm nước xong đã biến mất?” Tôi giật mình.
Bạch Kiện và chú họ cũng xác nhận lời của Viện Mục Dã. Bạch Kiện2nói: “Chúng tôi không biết chuyện này là thế nào, nhưng giờ đúng là sau lưng họ không có hình nào cả. Vừa rồi tôi còn hỏi pháp y rằng hình xăm có thể biến mất vì ngâm nước quá5dài không? Pháp y cũng bảo rằng không thể.” Tôi không hiểu: “Chẳng nhẽ chúng lại tự bò đi được?”
Không ngờ chú họ lại gật đầu: “Đừng nói không, chúng có thể tự bò đi thật đấy... Tuy chú chưa6từng thấy hình xăm đó nhưng nghe mọi người miêu tả, đó hẳn là loại tà thần mà ngư dân Nam Dương ngày xưa thờ phụng.” Chú họ cũng nói rằng loại tà thần này không phân biệt tốt xấu.5Năm đó, ở Nam Dương, có vài ngư dân e sợ tà thần này. Để không bị hại, họ đã sử dụng những kẻ phạm tội để làm vật tế sống. Phương thức tế sống của họ chính là xăm3hình tà thần lên lưng những người này, sau đó cho họ lên thuyền ba lá vào buổi tối, chèo ra giữa biển. Hôm sau, khi thuyền trôi lại về bờ, người trên thuyền đã chết từ lâu, vết xăm tà thần trên lưng cũng biến mất... Làm như vậy, ngư dân sẽ biết là hồn phách đã bị ăn mất, chứng tỏ tà thần tiếp nhận vật hiển tể của bọn họ, không quay lại quấy rầy đám người đánh cá nữa. Sau này khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, kỹ thuật đánh cá của ngư dân cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851882/chuong-1078.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.