Chương trước
Chương sau
Khách lẻ giống như chúng tôi, lại không phải người địa phương, tất nhiên không biết chuyện này, cho nên mới bị Lưu Tam lừa tới đây. Nhờ trước đó có sự nhắc nhở của ông chủ bãi tắm, cho nên những người bơi không tốt như chúng tôi không dám xuống nước sau khi trời tối.
Tuy nhiên Phương Tổ và Lưu Nghiên đều trong đội bơi2ở trường đại học, khá tự tin về khả năng bơi lội của bản thân, bởi vậy mới không nghe lời khuyên mà ra biển bơi đêm. Nhưng bọn họ nào biết đâu rằng, bên dưới làn nước tối tăm kia, đang có hai đối mặt ác độc đang nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ chờ sau khi họ xuống biển sẽ kéo họ xuống tận lòng5biển sâu...
Kết quả khi hai người họ bơi tới vùng nước sâu, Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm đã chờ trong nước từ sớm nhìn thấy họ bơi lại, lập tức lặng lẽ tới gần họ từ dưới nước. Cho dù hai người Phương, Lưu có bơi giỏi cũng không qua được anh em nhà họ Lưu từ nhỏ đã kiểm ăn dưới biển,
Phát hiện có6người kéo chân mình, hai người đã giãy giụa một khoảng thời gian ngắn, nhưng con người vào lúc hoảng loạn thường không thể đưa ra phán đoán chính xác! Tối lửa tắt đèn thể này, đột nhiên có người kéo chân của mình dưới biển... Kể cả người không tin quỷ thần cũng sẽ cho rằng đây là ma da kéo mình.
Vì thể hai người họ5nhanh chóng bị anh em nhà họ Lưu dìm chết trong nước, rồi đem xác Phương Tổ và Lưu Nghiên giấu ở một chỗ đá ngầm mà chúng thường giấu xác, sau đó lén lút lên bờ, chờ anh Tam của chúng gọi điện thoại.
Khi nhận được điện thoại của Lưu Tam, bọn chúng cũng vừa mới lên bờ không lâu, nhưng vì lúc ấy sắc trời3rất tối, cho nên chúng tôi đều không nhìn ra đầu tóc chúng vẫn còn ướt. Tiếp đó, Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm làm bộ đã tìm được xác hai người Phương, Lưu, rồi lại xuống nước lần nữa đến chỗ đá ngấm giấu xác trước đó, nhưng chúng phát hiện hai cái xác bị đặt trên đó không thấy đâu!!
Hai anh em nhà họ Lưu tìm vài vòng quanh đá ngầm, nhưng vẫn không thấy xác của hai người Phương, Lưu. Tuy nhiên, khi đó sóng biển vẫn chưa đủ để cuốn được xác trên đá ngầm đi, chẳng lẽ là bị người khác hớt tay trên?
Nhưng ở vùng này, trừ ba anh em họ ra, không có ai khác kiểm bát cơm bằng nghề này, không thể nào có người hớt tay trên được?! Hay là được người khác cứu đi rồi? Nhưng như vậy cũng không có khả năng, người đều đã chết hẳn, còn có thể được ai cứu đi chứ?
Khi cả hai nghĩ nát óc cũng không ra, Lưu Mộc Căn đột nhiên nhìn thấy trên một tảng đá ngầm dưới nước hình như có cái gì đó... Vì thế bèn lặn xuống nước kiểm tra tình hình. Tuy nhiên vào lúc này, Lưu Mộc Khảm đứng trên tảng đá ngầm trên biển, đột nhiên nhìn thấy thứ ở dưới nước hình như đang di chuyển.
Lưu Mộc Căn lặn xuống thì phát hiện, xác của hai người Phương, Lưu bị dựng thẳng đứng bên cạnh đá ngầm, hắn bơi một vòng quanh xác hai người, không thấy có thứ gì trói buộc bọn họ, nhưng mà mặc cho sóng biển mạnh như thể nào, xác vẫn ở trong nước không chút di động...
Lúc này Lưu Mộc Khảm ở bên trên cảm thấy hơi khác thường, nên bảo anh Tư của hắn đi lên trước, hắn phải về bờ tìm anh Tam thương lượng cái đã, xem thử tình hình này nên làm gì bây giờ?
Kết quả khi Lưu Mộc Khảm bơi về bờ, lại thấy chúng tôi cũng ở đó, cho nên cũng không nói ra miệng. Lúc này Lưu Tam lại thúc giục bọn chúng nhanh lên, vì thể hắn cắn răng quay về dưới biển, nghĩ thầm mặc kệ bình thường hay không bình thường, trước cứ vớt xác lên rồi nói sau!
Nhưng chờ Lưu Mộc Khảm bại trở lại, nhìn thấy dưới nước chỉ còn lại có một mình Lưu Mộc Căn, vì thế hắn vội lặn xuống muốn xem thử là chuyện như thế nào. Tuy nhiên vào ngay lúc này, Lưu Mộc Căn đột nhiên duỗi tay bóp chặt lấy cổ Lựu Mộc Khảm, đến khi bóp chết hắn ở dưới nước.
Cũng không biết tại sao, mặc dù xác của Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm đều đã được vớt lên, nhưng tôi lại chỉ có thể cảm nhận được tàn hồn của Lưu Mộc Khảm, còn Lựu Mộc Căn không biết đã chạy đi chỗ nào rồi.
Mười lăm phút qua rất nhanh, xác của hai anh em nhà họ Lưu đã bị kéo đi. Khi tôi kể lại tình hình mình thấy cho chú Lê, chỉ thấy chú ấy nhíu chặt mày nói: “Có một người không có tàn hồn”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có của Lưu Mộc Khảm, không có của Lưu Mộc Căn.”
“Vậy chỉ e là phiền phức rồi, trước đó chú đã nói ngày hôm qua không ổn, bây giờ xem ra, Phương Tổ và Lưu Nghiên kia chết oan, hơn nữa hai người lại là một cặp đôi, chỉ sợ đã hóa thành sống mái song sát!”
Tôi nghe xong thì không nhịn được muốn cười: “Sống mái song sát: Chú nói đến Mai Siêu Phong sao?” “Cút đi! Ai nói đùa với cháu!” Chủ Lê tức giận nói, tiếp theo chú ấy giảng cho tôi biết sống mái song sát rốt cuộc là cái thứ gì... Hóa ra sống mái song sát này chính là sát do một nam một nữ cùng chết hóa thành, bởi vì tâm ý của họ tương thông, hơn nữa oán khí sau khi chết oan sâu đậm, thực sự là vô cùng hung hãn!
Tôi hỏi lại chú Lê: “Chẳng lẽ không có cách nào phá giải sao?” Chú Lê lắc đầu đáp: “Dù sao nếu gặp phải tình huống này, tuyệt đối không thể cứng đối cứng, nếu chú nói trúng thật, chỉ sợ về sau vùng này đừng hòng được yên ổn.” “Không nghiêm trọng như vậy chứ? Lúc trước ở đây không phải cũng đã ồn ào vụ ma da sao? Nhưng mọi người vẫn tới như thường, chỉ cần không đến chỗ nào ít người, hoặc là sau khi trời tối không xuống biển là được rồi ư?” Tôi nhún vai nói.
Nhưng chú Lê lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Trước kia là giả, cháu cũng nói đó là đám Lưu Tam giả ma da kéo người trong biển... Nhưng bây giờ khác, nếu chúng ta mặc kệ, không biết sẽ còn chết bao nhiêu người nữa đây?”
Tôi cũng rất bất đắc dĩ, muốn lo thì không đủ lực, mặc kệ lại sợ sẽ hại chết người vô tội, nên làm thế nào đây? Chú Lê thấy tôi vò đầu bứt tai, bèn nói nhỏ vào tai tôi: “Nếu không gọi chú họ cháu đến?!” Tôi vừa nghe thể lập tức lắc đầu: “Chú cũng dám nghĩ đến hả, chú ấy là rồng thần thấy đầu không thấy đuổi. Nếu không phải cháu xảy ra chuyện gì, khó mà mời được chú ấy.” Chú Lê nghe thể cũng không nói nữa, chỉ thấy chú khoanh tay suy nghĩ một lát, đột nhiên nhìn thoáng qua Viên Mục Dã với ánh mắt không có ý tốt, nhìn đến mức tiểu Viên dựng tóc gáy...
Cuối cùng tôi không đứng xem được nữa, bèn hỏi chú Lê: “Chú nhìn cậu ta làm gì hả? Chú có ý gì cứ nói ra xem?”
Chủ Lê cười ha hả đáp: “Nếu cháu nói với chú họ cháu, chỗ chúng ta có một con dao vô cùng lợi hại, tuyệt đối có thể so sánh với thanh Thiên Nhân Trảm” còn chưa luyện thành của ông ấy, cháu nói ông ấy có tới hay không?” Lúc này tôi mới bừng tỉnh, hóa ra chú Lê nhắm vào hung khí giết người lần trước Viên Mục Dã lấy về, cũng chính là con dao găm giết người của Ngũ Hân làm từ vỏ đạn đại bác kia! Lúc này tôi nhìn về phía Viên Mục Dã và nói: “Con dao găm kia của cậu còn đó chứ?” Viên Mục Dã đáp mà hơi không rõ nguyên do: “Còn chứ. Đang để ở nhà, bây giờ âm khí trên món đồ đó vẫn còn rất nặng, tôi đang dùng bùa để trấn đấy.”
Tôi nghe xong gật đầu hỏi cậu ta: “Vậy cậu rất thích con dao găm đó hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.