Còn về việc trấn an người nhà của những nạn nhân khác như thế nào, đó là chuyện của Thẩm Vạn Tuyền, bởi vì chúng tôi thật sự không có bản lĩnh mang hết toàn bộ thi thể về được... Có lẽ là bởi vì trước đó vẫn luôn căng thẳng quá mức, cho nên lúc này vừa thả lỏng là tôi cảm thấy mơ màng sắp ngủ... Vì thế2tôi nằm xuống khoang thuyền, nghĩ là ngủ một giấc dậy thì có thể về đến Surabaya rồi.
Do đã liên tiếp mấy ngày không được ngủ ngon, cho nên một giấc này tôi ngủ rõ say, nếu không có người đẩy tôi, đúng thật là tôi còn chưa muốn tỉnh lại đâu. Mà vào giây phút tôi mở mắt ra, lại nhìn thấy một họng súng đen ngòm đối diện5minh...
Chuyện gì thế này? Tôi đang nằm mơ ư? Tôi hơi hoảng hốt nhìn xung quanh, phát hiện chắc có lẽ tôi vẫn còn ở trên thuyền đánh cá, còn những người khác đều bị trói quặt tay ra sau lưng và chĩa súng vào đầu. Đầu óc tôi bắt đầu nhanh chóng vận hành, đây là gặp phải cướp biển à? Chưa từng nghe nói Indonesia còn có cướp6biển đấy?
Tên chĩa súng vào đầu tôi nói bô bô một tràng, đáng tiếc tôi chẳng nghe hiểu một câu nào, cuối cùng vẫn là Wulan bị giải đến đây làm phiên dịch... Hoá ra tên này đang hỏi tôi, cuốn sổ ở chỗ nào?!
Nà ní?! Đúng là nửa đường nhảy ra một tên phá đám! Thế này là có người muốn hớt tay trên đây mà! Nhưng mà cuốn5sổ cũng không ở trên người tôi! Không phải nó ở... trên người Viên Mục Dã sao? Tôi đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851851/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.