Chú Lê vừa muốn phản bác, lại hiểu ra ý tôi muốn nói, bèn cười mắng lại: “Nhóc con, là chú ăn muối nhiều hơn so với tụi cháu ăn cơm mới đúng! Không biết dùng từ thì đừng nói lung tung!” Trong lúc tôi2và chú Lê đang “công kích” lẫn nhau, bên ngoài lều có tiếng “xoẹt xoẹt” của một tia sét đánh xuống, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Trong nháy mắt đó, dường như tôi thấy bên ngoài lều có bóng người...
Tôi hơi nghi ngờ bèn5đi ra cửa lều nhìn ra phía ngoài, nhưng lúc này ngoài bóng tối thì chẳng thấy gì nữa. Viên Mục Dã thấy thể bèn hỏi tôi sao thế? Tôi trả lời không chắc chắn: “Hình như vừa nãy tôi thấy bên ngoài có bóng6người...
“Không thể nào! Mưa to như thế này ai mà đứng bên ngoài làm gì!” Chú Lê nói xen vào.
Đinh Nhất đang ngồi yên lặng đột nhiên lên tiếng: “Có phải người của đội trưởng Trịnh đi tuần không?” Viên Mục Dã cũng nói theo:5“Có khả năng này, dù sao trách nhiệm chính của họ là bảo đảm an toàn của chúng ta.” Tôi nghe thể liên lắc đầu, sau đó khẩn trương nói với mọi người: “Không phải là người của đội trưởng Trịnh, bởi vì quần áo3của người đó khác với chúng ta...”
Mọi người đều giật mình, nếu như bên ngoài không phải là người trong nhóm tìm kiếm, thì trên hòn đảo hoang tàn vắng vẻ này, có người nào đột nhiên sẽ xuất hiện trong mưa?
Viên Mục Dã tiến đến bên cạnh cửa sổ của lều vải, nhìn xem tình huống bên ngoài, trong bóng đêm đen kịt ở bên ngoài, dường như có đồ vật gì đó đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851836/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.