Chương trước
Chương sau
Chủ yếu là tôi cũng không có kỹ năng nào khác, ngoại trừ lúc mới hạ trại còn giúp đỡ được, giờ liên quan đến dã ngoại sinh tồn thì kinh nghiệm của tôi là con số không, chẳng bằng để mấy người chuyên nghiệp làm cho xong. Bình thường trong những trường hợp như thế này, Đinh Nhất luôn là người có cảm giác tồn tại thấp nhất, lần này thêm cả Viên Mục Dã nữa...
Sắc trời bắt đầu tôi, tôi đã có thể nhìn rõ thân thể mờ mờ của Viên Lỗi đi2qua đi lại trước người Viên Mục Dã. Tình cảm của hai anh em họ tốt thật đấy, khiến tôi đột nhiên cảm thấy hơi hâm mộ bọn họ. Dù hai anh em hiện giờ đã âm dương cách biệt, nhưng họ không hề rời bỏ nhau, tình cảm của họ tốt hơn nhiều so với cái đám anh em ruột trong xã hội bây giờ, cứ hơi một tí là đánh nhau để tranh giành tài sản.
Vì quá nhàn rỗi, tôi bèn từ từ đến gần sau lưng Viên Mục Dã, ai ngờ tôi5vừa định nói chuyện thì thấy Viên Lỗi nhe răng với mình, chắc cậu ta vẫn ghi nhận chuyện lần trước tôi trêu đùa cậu ta. Phát hiện sự khác thường của Viên Lỗi, Viên Mục Dã quay đầu nhìn về phía tôi, nhưng tôi lại thấy vẻ lo âu trong đôi mắt cậu ta...
Tôi nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Ở đây có chỗ nào không được bình thường à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không khí ở đây có vẻ quái lạ, nhưng tạm thời tôi không thể xác định nó lạ ở chỗ nào...”6Nghe cậu ta nói thế, tôi bèn nhìn về phía khu rừng dày đặc đằng trước, đúng lúc này A Quảng mang flycam trở về, từ hình ảnh anh ta chụp được, tôi có thể xác định đây chính là hòn đảo mà Thẩm Vãn Văn và Ngô Thiến Thiến nhìn thấy. Nhưng hiện giờ trời đã tối, cho nên nhìn hình ảnh cũng chỉ xác nhận được đây chính là hòn đảo chúng tôi muốn tìm, chứ không nhìn thấy có xác máy bay. Tôi tin tưởng sáng mai có thể chụp được rõ5ràng hơn.
Thẩm Vạn Tuyền đúng là một ông nhà giàu, chỉ riêng thiết bị mà đội tìm kiếm mang theo đã đến vài thùng to, không kể đến chi phí ăn ở của chúng tôi. Tổ chúng tôi mỗi người đều được mặc bộ đồ đi trong rừng, trông rất oách. Chưa biết khả năng của nhóm người này thế nào, chỉ nhìn trang bị là đã thấy best of the best!
Ăn xong bữa tối, chúng tôi trở về lều quân dụng của từng người. Vì tính toán đến sự an toàn của mọi người3mà đội trưởng Trịnh yêu cầu bốn người ở cùng một lều, đương nhiên bốn người chúng tôi ở cùng một chỗ. Trước khi ngủ, tôi nghe thấy chú Lê bàn bạc với Viện Mục Dã, nhưng những lời họ nói quá chuyên nghiệp, tôi cũng không hiểu đế xen mòm vào nên lên giường ngủ sớm.
Nằm trên chiếc giường quân đội nhỏ này thực sự không thoải mái, nhưng như thế này đã rất tốt rồi, tối thiểu ở nơi hoang dã còn có thể ngủ trên giường! Đây đúng là mức đãi ngộ năm sao... Tôi ngủ một mạch đến sáng, có trời mới biết chú Lê và Viên Mục Dã mấy giờ mới ngủ, hai người họ giống như tiếc nuối đến giờ mới được gặp nhau, chú Lê có vẻ còn định thu Viên Mục Dã làm đệ tử, dù sao cái tên vừa lười vừa không có tài như tôi đây đã làm chủ ấy mất đi hứng thú muốn thu đệ tử từ lâu. Nhưng sáng hôm sau, khi rời giường lại thấy bên ngoài trời mưa to, đừng nói là đi ra ngoài tìm kiếm, ngay cả lều vải chúng tôi còn chẳng ra được. Điều này làm mọi người trở tay không kịp, bởi vì trước khi đến đây chúng tôi đã xem qua dự báo thời tiết, rõ ràng dự báo đã nói mấy ngày nay vùng biển này đều có trời nắng to. Tôi ngồi trong lều vải, uống cốc cà phê Wulan đưa tới cho chúng tôi, mặt buồn thiu nhìn trời mưa. Wulan thấy thế thì cười: “Trung Quốc không phải có cấu thành ngữ gọi là thời tiết thì không thể đoán trước được hay sao? Cậu Trương à, tôi khuyến cậu không nên lo lắng, loại mưa kiểu này sẽ không quá một ngày đâu.” Tôi im lặng thoáng nhìn Wulan, thầm nghĩ giờ này mà anh còn ngồi và vịt ở đây làm gì? Chắc chỉ để khoe khoang vốn tiếng Trung của mình thôi phải không, nhưng anh có nói tốt hơn nữa cũng có so được với một người Trung Quốc không? Tôi đang suy nghĩ lung tung thì A Quảng rũ áo mưa đi vào trong lều, tay anh ta cầm một vật màu trắng, anh ta mừng rỡ nói với chúng tôi: “Xem đội viên của tôi tìm được gì này?”
Tôi đứng ngay dậy nhìn đồ vật trong tay anh ta, tôi hỏi dò: “Cái này là mảnh vỡ máy bay à?”
A Quảng gật đầu trả lời: “Đúng vậy! Đây chính là một miếng mảnh vỡ máy bay, đội viên của chúng tôi tìm được nó ở bìa rừng, cắm xiên trên mặt đất, chắc là do lúc máy bay hạ cánh khẩn cấp cánh quét phải ngọn cây, rơi mất một mảnh.” Tôi đặt tay lên trên mảnh vỡ, nhưng tiếc là chẳng cảm giác được gì. Nhưng có thể tìm thấy mảnh vỡ ở bìa rừng, điều đó chứng minh máy bay rơi ở gần đây. Chúng tôi quyết định, chỉ cần tạnh mưa là mọi người sẽ lập tức tiến vào rừng tìm kiếm...
Quả nhiên Wulan nói đúng, trận mưa rất to này đến trưa hôm sau thì tạnh, ánh mặt trời gay gắt lập tức xua tan mây đen, thời tiết nơi này giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy, thay đổi thất thường, vừa khóc xong đã cười được. Ăn xong cơm trưa, ngoại trừ hai đội viên ở lại canh trại, còn toàn bộ những người khác đều đã chờ sẵn để xuất phát, chuẩn bị lục soát ở ven rừng trước tiên. Bởi vì chú Lê đã lớn tuổi, nên chú ấy ở lại canh giữ trại cùng với hai đội viên kia.
Rừng cây vừa mưa xong nên độ ẩm rất cao, làm bộ đồ đi rừng của tôi như dính trên da. Nếu như có thể tôi thật sự muốn cởi sạch bộ đồ trên người mình xuống. Nhưng Wulan đã nói, trong rừng có rất nhiều muỗi, để hở da thịt ra ngoài quá nhiều là việc làm vô cùng không thông minh.
Trước đây tôi đã nghe người ta nói, muỗi ở Hải Nam lớn đến mức ba con là có thể xào thành một đĩa ăn, nhưng nhìn khí hậu nơi này, sao tôi có cảm giác con muỗi cũng không hề nhỏ chút nào? Cũng may Wulan là một người dẫn đường rừng rất giỏi, anh ta hiểu rất rõ nên đi thế nào trong rừng
Ví dụ như, anh ta nói ở trong rừng nhiệt đới, nếu như không cần thiết thì tốt nhất đừng lội nước, nếu bắt buộc phải đi thì phải bó chặt ống quần lại, bởi vì trong nước có một số con vật khiến người ta nổi da gà. Nếu để bọn chúng chui vào trong quần áo thì... Ái chà, nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.
Bởi vậy khi tiến vào rừng, chúng tôi hết sức tránh những vùng nước, nhưng vì trời mới mưa, có lúc mà không chú ý dưới chân, sẽ giẫm ngay vào vũng nước đọng. Người chẳng có một chút kinh nghiệm sinh tồn trong rừng nào giống như tôi, đúng là từng bước gian nan!
Lúc này tôi mới phát hiện, dường như Viên Mục Dã cũng khá quen thuộc với loại rừng nhiệt đới như thế này. Nhưng nghĩ lại thì dù sao Quảng Tây cũng là khu vực núi cao rừng rậm khí hậu nhiệt đới, cậu ta sống ở vùng núi với bà nội từ bé, nên tự nhiên là biết nhiều hơn tôi.
Vì cây cối trong rừng quá rậm rạp, cho nên Wulan và A Quảng đi trước, dùng dao rựa mở một con đường vừa cho một người đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.