Chương trước
Chương sau
Ngũ Cường từ vườn nho đi ra, giọng trầm lạnh nói với chúng tôi: “Hai người đi hái nho?”
“ Tôi nghe vậy cũng cười lạnh nói: “Giá nho của mày cũng đắt quá đi chứ? Bọn tao sao có thể trả nổi đây. Có phải không... Ngũ Cường?” Ngũ Cường nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó trầm giọng nói: “Chúng mày quả nhiên không phải du khách thông thường, không ngại nói cho chúng mày biết, ngay cả cảnh sát cũng không2phải tạo chưa từng giết, tao cũng không ngại giết thêm hai đứa mày...”
Tôi vừa nghe hắn tưởng chúng tôi là cảnh sát, vì vậy liền nhún vai nói với hắn: “Chắc mày nhầm rồi, bọn tao không phải cảnh sát...”
“Vậy chúng mày cắn chặt tao không buông làm gì? Muốn tiền à? Trong két sắt trang trại này đúng là có hai mươi vạn tiền mặt, chúng mày bây giờ có thể cầm rồi đi.” Tôi nghe vậy hừ lạnh nói: “Tao chỉ sợ5bọn tao cầm tiền rồi mất mạng thôi...”
“Vậy cũng chớ trách tạo không khách sáo...” Hắn nói xong liền rút từ sau lưng ra một con dao nhỏ xông về phía chúng tôi. Phỏng chừng hắn đoán ra sức chiến đấu của tôi yếu hơn trong hai người, cho nên muốn xông đến giải quyết tối trước, sau đó sẽ đối phó với Đinh Nhất sau. Cái kẻ liều chết có sức lực vô cùng mạnh mẽ, may mà Định Nhất ở bên cạnh tôi,6nếu không hắn đột nhiên xông đến thì tôi thật sự trùng chiều rồi.
Đinh Nhất cũng nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ, động tác nhanh như chớp đâm đến dưới nách Ngũ Cường... Ngũ Cường thấy thể, theo bản năng, hắn rút dao về để chặn dao đâm tới của Đinh Nhất. Chỉ nghe “keng” một tiếng, tia lửa văng ra bốn phía, Ngũ Cường mặc dù tiếp được dao của Đinh Nhất, nhưng cũng bị đánh lùi về phía sau mấy bước.5Hắn có chút không thể tin nhìn Đinh Nhất, nhưng lại không cam lòng, xách dao xông lên lần nữa.
Đinh Nhất lắc người tránh thoát một đòn trí mạng của Ngũ Cường, tiếp đó xoay người lại, dùng dao bạc trong tay đâm về phía tay cầm dao của Ngũ Cường. Ngũ Cường cũng rất nhanh nhẹn, hắn thu dao lại, chắn trước cổ tay mình, vừa vặn tiếp được dao bạc đang định rạch tới của Đinh Nhất.
Tôi ở bên quan sát trận đánh3khó phân thắng bại của hai người, bản thân mình lại không giúp được gì, vì vậy liền vội vàng gọi điện cho Bạch Kiện Điện thoại đổ chuông mười mấy lần Bạch Kiện mới bắt máy, anh ta nói với tôi, bọn họ đã vào nông trại, nhưng bọn họ không thế lái xe vào vườn nho được, bây giờ chỉ có thể đi bộ tới.
Tôi nghe vậy sốt ruột nói: “Anh nhanh lên một chút nhé! Đinh Nhất đang giao đấu với hắn, tên kia thân thủ không kém đâu, Đinh Nhất đánh với hắn lâu như vậy mà vẫn chưa thắng được đâu! Chúng tôi lại không dám ra tay, chớ để hắn chạy mất.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi lại nhìn về phía họ, nhìn thấy dao trong tay Ngũ Cường không biết đã rơi trên mặt đất từ lúc nào, trên tay hắn hiển nhiên mới bị Đinh Nhất rạch bị thương, đang không ngừng chảy máu.
Xem ra tôi phải thu hồi lời vừa nói, cho dù Ngũ Cường có lợi hại đi nữa cũng không bằng Đinh Nhất của chúng ta, nếu còn liều mạng nữa thì khẳng định Ngũ Cường không biết hắn chết thế nào. Trước đó Đinh Nhất cũng đã nói, đối mặt với hung đồ, nếu quả thật muốn tra tay, thua thiệt chỉ có thể là chúng ta. Bởi vì hắn nhất định liều mạng với chúng ta, mà chúng ta có rất nhiều điều phải tránh nên không dám thương tổn đến tính mạng của hắn.
Lúc này tôi đang nhìn Ngũ Cường che cổ tay, từ từ lui về phía sau, tôi lập tức lớn tiếng nói với Đinh Nhất: “Tên này muốn chạy đấy.” Tôi vừa dứt lời, Ngũ Cường liền vào một cái chui vào vườn nho rậm rạp! Đinh Nhất không nghĩ ngợi, liền co chân đuổi theo, anh ta vừa chạy hai bước liền quay đầu lại nói với tôi: “Cậu ở đây đợi Bạch Kiện, yên tâm, có tôi ở đây, tên kia không chạy thoát được đâu...”
Nhìn bóng lưng Đinh Nhất nhanh chóng biến mất trong vườn nho, một câu “cẩn thận một chút nhé” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nhưng tôi tin tưởng vào bản lĩnh của Đinh Nhất, chắc anh ta cũng không cần những lời đó. Lúc đợi Bạch Kiện, tôi xoay người đi đến mảnh đất bên cạnh, từ từ ngồi xổm xuống... Kim Bảo bên cạnh ngửi mùi dưới đất, nó phát ra những âm thanh âu lo nho nhỏ, vì vậy tôi liền nhẹ giọng trấn an nó mấy câu.
Phía dưới đúng là có hai gia đình, một nhà ba người, một nhà bốn người, vốn đều là những người hào hứng đi du lịch, kết quả lại gặp tên ác ma Ngũ Cường này... Trong những người đó, nhỏ tuổi nhất là mười hai tuổi, bọn họ đều bị Ngũ Cường cắt cổ bằng một dao, thủ pháp rất gọn gàng, sạch sẽ, tên kia đúng là đã quen giết người như vậy.
Nếu loại ác đồ như Ngũ Cường không bị bắt, vậy thì không bằng trực tiếp đánh gục, nếu không một khi hắn chạy trốn được, còn không biết có bao nhiêu người bị hắn hại chết nữa.
Ngay lúc tôi đang ngẩn ra, thì sau lưng truyền đến một loạt âm thanh huyên náo, trong lòng tôi kinh sợ, nghĩ không biết có phải Ngũ Cường quay lại không? Vì vậy tôi liền rút ra con dao thép dấu ở gấu quần, sau đó quay đầu nhìn về sau lưng.
Khi tôi thấy rõ người sau lưng, lòng nhất thời nhẹ nhõm, thì ra là bọn Bạch Kiện cùng các cảnh sát đang chạy tới. Tôi thấy Viên Mục Dã cũng trong đó, xem ra Bạch Kiện đã ưng cậu ta, có thể hình dung bằng từ “bảo bối”.
Bạch Kiện thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm nói: “Tốt rồi, cậu không sao, Ngũ Cương thì sao?”
Tôi đưa tay chỉ hướng Ngũ Cường chạy trốn nói: “Hắn chạy bên kia, Đinh Nhất cũng đã đuổi theo.”
Bạch Kiện nghe vậy liền dặn dò những cảnh sát đặc nhiệm sau lưng mấy câu, sau đó mấy người đó liền lập tức chạy theo hướng tôi chỉ. Thấy Bạch Kiện đã tới, trong lòng tôi coi như đã vững vàng hơn, vừa định nói cho anh ta ở chỗ đất này chôn bảy người, nhưng phát hiện Viên Mục Dã đã sớm âm trầm đứng đó, tựa như đang ngắm nhìn những thi thể mới dưới đất đó. Vì vậy tôi liền đi đến bên cậu ta nói: “Cậu có thể nhìn thấy?”
Viên Mục Dã nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía tôi nói: “Tôi không nhìn thấy bằng mắt, nhưng ở trên đất có nhiều tuổi bay quanh như vậy, tôi đoán hẳn là phía dưới có mùi máu tanh cùng thi thể đang phân hủy hấp dẫn bọn nó.” Tôi nghe xong liền gật đầu một cái, không nói gì nữa. Trong đầu nghĩ, tên nhóc này hiển nhiên không nói thật. Không muốn nói thì thôi! Vì vậy tôi liền xoay người nói với Bạch Kiện: “Phía dưới có chôn bảy thi thể, tôi nghĩ trong vườn nho rộng lớn này chắc chắn vẫn còn những chỗ chôn thi thể khác, chuyện này quá lớn rồi!”
Bạch Kiện nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhưng đây thực không phải tôi muốn hù dọa anh ta, đây đúng là nơi tên tội phạm bị truy nã Ngũ Cường đang trốn, bây giờ lại xảy ra vụ án lớn như vậy, chỉ sợ là một khi chính thức xử án, bên trên sẽ tìm một người có trách nhiệm đứng ra gánh vác.
Cũng có thể người đó chính là Bạch Kiện, anh ta là cảnh sát hình sự đã nhiều năm, cho dù có chịu áp lực lớn hơn nữa, anh ta cũng không rối loạn. Bởi vì trước mắt, việc quan trọng nhất chính là bắt được Ngũ Cường. Chỉ như vậy mới khống chế được sự việc, cũng có thể giao phó với nhân dân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.