Chương trước
Chương sau
Chu Nhược Mai thấy chúng tôi thực sự muốn buông tay thì vội chạy đuổi theo: “Lê đại sự, tôi sẽ bồi thường những tổn thất lần này của các vị! Tôi cũng biết các vị là cao nhân, ngài cũng biết chúng tôi là
người làm ăn, gan cũng nhỏ, cho nên thực sự rất sợ hãi chứ không phải muốn hại các vị! Đại sư, tôi cầu xin ngài, ngài phải cứu cả nhà chúng tôi, tôi không muốn cha tôi chết mà không nhắm mắt.”
Tôi thầm nghĩ, chú Lê đang chờ những lời này2đây, đúng như dự đoán, chú ấy dừng lại, sau đó quay sang nhìn Chu Nhược Mai, âm trầm không nói lời nào, một lúc sau mới thở dài nói: “Nể tình cô có một tấm lòng hiếu thảo, chúng tôi sẽ giúp cô một lần, nhớ lấy, sau này nên tích đức hành thiện, phúc trạch của con cháu mới dài lâu...”
Chu Nhược Mai gật đầu liên tục đồng ý nói: “Đại sứ yên tâm, tôi đã biết mình nên làm gì...” Hậu sự của Chu Đại Lâm cần phải làm gấp nên trực tiếp5xử lý ở Philippines, mọi việc đều do chú Lê tự chủ trì, tôi và Đinh Nhất ở bên cạnh trợ giúp... đến khi tất cả các nghi thức kết thúc, di thể trực tiếp được đưa đi hỏa táng.
Tôi biết lần này Chu Nhược Mai đã thấy được bản lĩnh của chú Lê, sau này có chuyện gì tự nhiên sẽ cầu chú ấy giúp. Dĩ nhiên, lần này chị ta đưa tiền bồi thường cũng khá phong phú...
Lúc lên máy bay quay về, toàn bộ hành trình đều tốt đẹp, vết thương đã lành6sẽ quên đi đau đớn ban đầu. Chú Lễ nhìn thấy bộ dạng mê tiền của tôi thì cười nói: “Trở về lại cho các cháu mua thêm một hung trạch nữa.”
Tôi thấy rất khó chịu nói: “Ông đây có tiền, sao lại phải mua hung trạch?” Chú Lê bất đắc dĩ nhìn chúng tôi, trông có vẻ hận rèn sắt không thành thép nói: “Cháu phải nhớ rằng có tiền cũng không thể phung phí! Tiền còn phải để dành tích lũy!” Đúng là một người mê kiếm tiền điển hình, vì vậy tôi giơ5ngón tay cái lên nói: “Chú trâu bò thật! Vậy chú tìm đi, nhà càng hung hiểm càng tốt.” Thật ra lúc ấy tôi chỉ đùa với chú Lê thôi, không ngờ sau khi về nước hai tuần, chú ấy lại thực sự tìm cho tôi một hung trạch...
Ban đầu tôi không vui chút nào, tại sao chúng tôi cứ phải mua hung trạch vậy? Hơn nữa, ngôi nhà lần trước cũng vẫn còn đó, đã thấy tiền đâu?
Ai ngờ chú Lê lại gõ đầu tôi nói: “Cháu thì biết cái gì! Mệnh cách này của3cháu khó mà đại phú đại quý được, cho nên không thể để quá nhiều tiền trong ngân hàng, nếu không tốt có nhiều tai họa! Vậy thì thà mua một ít bất động sản, nếu gặp người có tiền thì bán sang tay luôn.”
Tôi nghe vậy thì thấy cũng phải! Hung trạch thì hung trạch! Ai bảo mệnh tối như vậy chứ? Nhỡ đầu vì có
mấy cái bất động sản giá trị mà thiệt mạng thì thật không đáng giá. Khi còn sống có ngàn khoảng ruộng tốt, sau khi chết cùng lắm chỉ được một cỗ quan tài tốt thôi, thôi... thôi... Vì vậy sáng hôm sau, chú Lê dẫn chúng tôi đến một văn phòng môi giới. Khi trông thấy hình ảnh của các sản phẩm họ giới thiệu, tôi biết ngay đó là một căn nhà nhỏ phù hợp với mình, nó ở ngoài ngoại thành thuộc thôn Thành Trung.
Người môi giới cho chúng tôi biết, đừng xem thường căn hộ nhỏ không bắt mắt này, căn nhà nhỏ có sân cùng loại này đã được bán đến tám nghìn một mét vuông đấy. Tôi nghe giá nhà mà hoảng sợ, vội hỏi anh ta căn hộ này bây giờ giá bao nhiêu? Người môi giới nhìn chú Lê rồi giơ bốn ngón tay lên nói: “Bốn nghìn!”
“Giảm giá còn một nửa! Rất đáng giá mua! Vậy anh nói xem, căn nhà này có điềm xấu gì?” Tôi không kịp đợi, hỏi anh ta.
Chú Lê thấy tôi có hứng thú thì tỏ ý muốn nghe người môi giới nói tiếp... Chú Lê chọn nhà này vừa vặn ở đầu Đông của thôn Thành Trung, ra khỏi thôn rồi đi thêm không tới mười
mét nữa là phố ăn vặt, đừng thấy thôn này vừa nhỏ vừa đổ nát mà khinh, thế mà nó cũng có đến hơn hai vạn dân cư đấy. Có nhiều gia đình làm việc trong thành phố đều thuê nhà ở đây, tiền thuê những căn phòng đầy đủ tiện nghi
đây so với những phòng như vậy trong thành phố thì chỉ bằng một nửa thôi! Hơn nữa, mấy năm nay, xung quanh thân xây dựng không ít khu công nghiệp, cho nên có rất nhiều người tới đây thuê trọ.
Có cung ắt có cầu, tiền phòng ở đây cũng theo đó mà tăng giá, mỗi ngày giá lại đối khác rồi. Tuy tiền phòng tăng như vậy, nhưng người thuê cũng vẫn rất nhiều, thậm chí có lúc còn không còn phòng cho thuê, người thuê cũ chưa dọn đi, người mới đã đặt cọc tiền nhà rồi.
Nhà chúng tôi muốn xem cũng không ngoại lệ, chủ của căn nhà này tên Trịnh Huy, ông ta có ba gian nhà phố ở đây, hai gian sân vườn, xem chừng cũng không cần bán, chỉ cần ngồi thu tiền thuê là được! Nhưng vào một hôm của ba tháng trước, có một chuyện xảy ra làm ông ta phải nghĩ đến chuyện bán nhà, vấn đề nằm ở một căn nhà vườn trong đó...
Để có nhiều phòng cho thuê hơn, Trịnh Huy đã tách ngôi nhà có sân vườn ra thành sáu phòng nhỏ, mỗi phòng hai mươi đến ba mươi mét vuông, sau đó cho người ta thuê với giá một nghìn đồng. Vốn mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng không biết vì sao vào ba tháng trước, đột nhiên lại không có ai thuê nữa, muốn lấy lại tiền, nói sao cũng không muốn ở lại. Lúc ấy Trịnh Huy cũng không để ý lắm, dẫu sao nếu không thuê nữa thì ông ta cho người khác thuê.
Nhưng ông ta không nghĩ tới đây chỉ mới là bắt đầu, sau đó liên tục có khách thuê trả lại phòng, còn có người ngay cả tiền thuê cũng không cần lấy lại, xách túi đi luôn.
Trịnh Huy mặc dù buồn bực, nhưng rất nhanh lại có người thuê phòng, có điều ông ta không ngờ tới là mấy ngày sau, khách trọ lại tới trả phòng!
Lần này Trịnh Huy không thể ngồi yên được nữa, ông ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách hay, vì vậy mới nói với những người muốn trả phòng: “Trả phòng thì có thể trả, thậm chí có thể trả lại tiền cho cậu, nhưng cậu phải nói nguyên nhân thật cho tôi biết, nếu không thì tôi không trả một xu tiền nào đâu.”
Cuối cùng, Trịnh Huy cũng tìm hiểu được từ mấy người thuê phòng, nguyên nhân những người này không muốn tiếp tục ở lại đây là bởi trong nhà này có ma quỷ lộng hành! Lúc đầu Trịnh Huy cũng không tin, ông ta đã sống ở đây hơn bốn mươi năm nay, cũng có thấy ma quỷ gì đâu.
Nếu như chỉ có một người khách như vậy thôi thì chắc chắn là anh ta nói bậy! Nhưng ai cũng nói vậy thì Trịnh Huy không tin cũng khó! Vì vậy ông ta liên hệ với Tiểu Tôn - người trả phòng trước kia.
Tiểu Tôn làm ở một xưởng gần đây, là một người rất thành thật, cũng là người đầu tiên trả phòng. Lúc ấy Trịnh Huy tưởng anh ta vì chuyện gia đình nên mới trả phòng, cũng không hỏi nhiều đã đưa lại tiền phòng cho anh ta, nhưng chuyện lại không đơn giản như những gì ông ta nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.