Khi tôi thực sự bắt đầu trèo lên trên, lại phát hiện nhìn từ dưới lên thì độ dốc này không nhiều lắm, nhưng muốn trèo lên phải sử dụng cùng lúc cả tay và chân mới được. Cũng may lúc này cũng không có ai nhìn thấy, tôi cũng mặc2kệ tư thế của mình có thanh lịch hay không.
Tôi vừa trèo vừa thầm mắng Đinh Nhất và chú Lê, hai con hàng này rốt cuộc đã chạy đi đâu? Không biết anh đây còn ở dưới mương này à? Chờ tôi tốn sức ba bò chín trâu bò từ dưới5lên được, lại phát hiện trên bờ mương có sương mù dày đến đáng sợ, gần như ngoài ba mét đều không nhìn rõ được gì.
Mặc dù cảm giác phương hướng của tôi không mạnh, nhưng tôi cũng biết mình đi từ bờ mương đối diện tới, vì vậy vừa đi6vừa lớn tiếng gọi nhóm Đinh Nhất và chú Lê. Nhưng cũng quái lạ, tôi đi dọc theo bờ mương về phía trước hơn mười mét, từ đầu đến cuối vẫn không nghe thấy họ đáp lại một câu.
Khi tôi cảm thấy vô cùng bực bội thì di động lại đổ5chuông đúng lúc này. Tôi lấy ra xem, thấy là Đinh Nhất gọi tới, vì thế tôi vội bấm nút nghe: “Các anh chạy đi đâu cả rồi? Ném một mình tôi lại dưới mương thể hả!!”.
Ai ngờ lúc này lại nghe trong di động chỉ truyền ra tiếng xẹt xẹt,3tín hiệu lúc được lúc mất, vốn không nghe rõ đối phương nói cái gì. Hết cách, tôi đành phải chạy tiếp theo hướng vừa rồi đã đi xuống, nghĩ bụng họ không tới tìm mình thì mình qua tìm họ thôi.
Kết quả khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851773/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.