Hồ Lệ Bình lúc này đã tháo tấm khăn lụa bọc kín mít trên đầu ra, mái tóc đen nhánh đẹp đẽ rũ xuống phía sau lưng cô ta. Tôi thầm nghi ngờ, buổi sáng khi Hồ Lệ Bình ra ngoài bọc kín mít như vậy, chẳng
lẽ là do chưa chải đầu trang điểm ư?2Tuy nhiên sau khi chị ta xuống xe, lúc vô ý quay đầu lại khiến tôi kinh ngạc đến cả buổi cũng nói không nên lời...
Đinh Nhất thấy vẻ mặt tôi khiếp sợ, bèn vội hỏi: “Sao vậy?” “Người đó... Người phụ nữ đó không phải Hồ Lệ Bình!” Tôi kinh ngạc đến nói chuyện5cũng hơi lắp bắp.
Trong trí nhớ của Đỗ Tiểu Lôi, tôi đã từng thấy Hồ Lệ Bình, đó là một người đàn bà trung niên mang khí chất hoàn toàn bình thường, nhưng trước mắt, người phụ nữ từ trên xe bước xuống này rõ ràng là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi6mà!
Đinh Nhất nghe thế thì cau mày lại nói: “Cô ta không phải Hồ Lệ Bình? Vậy cô ta là ai?”
“Cô ta... sao lại là Đỗ Tiểu Lôi chứ?!!” Tôi lẩm bẩm tự nói.
Ngay cả Đinh Nhất luôn luôn bình tĩnh mà sau khi nghe thể cũng lộ vẻ ngạc nhiên, tôi thì càng khỏi5phải nói, trái tim như phải chịu mười nghìn điểm bạo kích! Sao có thế? Sao có thể chứ!! Tôi rõ ràng cảm nhận được ký ức tàn hồn của Đỗ Tiểu Lôi trong đống xương cốt kia mà? Chuyện này chắc chắn không sai sót được!
Tuy nhiên ngay trước mắt, Đỗ Tiểu Lôi vẫn3sống sờ sờ bước xuống ô tô của Tổng Bằng Vũ, khoẻ đến không thể khoẻ hơn! Vậy người phụ nữ trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851671/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.