Sáng hôm sau hai chúng tôi xuống dưới nhà ăn cơm, đi đến đâu cũng có cảm giác có người nhìn mình cười, lúc đầu tôi tưởng mình nhầm, có khi mọi người đang cười chuyện gì khác.
Kết quả càng đi càng thấy lạ!
Một người hai người coi như cũng thôi đi, làm sao mà từ2sáng tới giờ gặp ai cũng thấy cười vậy? Thế là tôi buồn bực nói với Đinh Nhất: “Không đúng! Chắc chắn là họ đang cười tôi! Anh nhìn xem hôm nay quần áo của tôi có vấn đề gì không?”
Nghe tôi nói thế, Đinh Nhất lại không nhịn được cười, nụ cười của anh ta5làm tôi nổi da gà khắp người, lập tức kéo lấy hỏi: “Đêm qua có chuyện gì xảy ra à?”
Đinh nhất cố nén cười, giả vờ nghiêm túc nói: “Không có gì đâu! Đêm qua cậu về nhà đi ngủ thôi.”
Tôi nhìn nét mặt là biết anh ta đang nói dối, thế nhưng bình thường nếu6anh ta không muốn nói, cho dù có hỏi kiểu gì, anh ta sống chết cũng sẽ không nói. Thế là tôi hừ bảo: “Không nói thì thôi! Ông đây không cần! Anh cũng đừng có nhịn không được rồi lại tự nói ra đấy!” Đang nói đến đây, bỗng nhiên lại gặp mẹ Đậu Đậu5đi chợ về sớm, cô ấy nhìn thấy tôi từ xa thì cười nói: “Tiến bảo! Tối qua cậu leo cao nhỉ?”
Tôi bị cô ấy hỏi mà không hiểu chuyện gì, bèn kéo người qua rồi hỏi: “Tối hôm qua cô gặp tôi à? Sao tôi không nhớ gì cả?” Mẹ của Đậu Đậu cố nín3cười nói: “Đương nhiên là cậu không có ấn tượng gì rồi, vì lúc đấy cậu đang bận ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851660/chuong-856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.