Chương trước
Chương sau
Khúc Hưng Hoa quyên góp toàn bộ số tiền bồi thường vào trại trẻ mồ côi, sau đó lên chùa xuất gia tu hành. Theo như ông nói, mặc dù vẫn có chuyện chưa nghĩ thông, nhưng ông sẽ không chọn tự sát như vợ và con trai, nếu thế, không bằng ông xuất gia, thanh đăng cổ phật cả đời này.
Thật không ngờ, từ một vụ thiếu nữ bỏ nhà đi, lại dẫn đến một bi kịch gia đình khác. Khúc Lãng cũng đúng là quá nông2nổi! Chỉ cãi nhau với mẹ mà cũng có thể tự sát được?
Đây là mẹ ruột cậu ta, nếu như ở trường bị giáo viên nói vài câu, hay cãi nhau với bạn học bên ngoài, cậu ta nhất thời tự sát, nói không chừng còn liên lụy đến đối phương ấy chứ? Bây giờ giới trẻ đều như thế sao? Động một chút là tự sát, bỏ nhà đi?! Chẳng lẽ tình yêu của cha mẹ trong mắt chúng lại rẻ mạt như thế? Nói bỏ là5bỏ ngay được? Hay là do cách giáo dục của cha mẹ có vấn đề, khiến chúng trở nên ích kỷ, không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Ở trường học không chịu được chút xíu khó khăn, càng không chấp nhận chuyện người khác phê bình.
Nghĩ lại mấy năm nay có không ít học sinh tự sát, có đủ loại lý do, có người vì công việc không hoàn thành, có người vì bị giáo viên phê bình trên lớp; cũng có sinh viên vì6không hoàn thành được luận văn mà tự sát?!
Họ dùng cái chết để uy hiếp và trừng phạt người thân cận nhất, mà tôi tin rằng thực ra họ không hiểu thế nào là chết đi, nếu không họ cũng không lựa chọn cái chết dễ dàng như thế!
Nhưng vấn đề bây giờ là Ngụy Tử Huyên ở đâu? Trước đó mẹ Ngụy Tử Huyên nhìn thấy là cô bé hồi hồn sau khi chết? Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đã biết Khúc Lãng đã chết được5một thời gian, nói cách khác Ngụy Tử Huyên không có cách nào tìm được Khúc Lãng... Buổi tối, ba chúng tôi lại đến nhà Khúc Lãng lần nữa, vì không muốn động đến người gặp lúc sáng, chúng tôi lặng lẽ lẻn vào từ cửa sau.
Nơi đó vốn có một cái cửa nhỏ, để thuận tiện cho các hộ dân ra vào, về sau người phụ trách phá dỡ thấy có hai cái cửa sẽ khó quản lý, nên đã khóa cửa sau lại.
Có điều mấy cái3ổ khóa đó, ổ nào có thể ngăn được chúng tôi? Mấy loại ổ khóa này, Đinh Nhất không cần đến mười giây đã phá xong...
Đi vào trong khu chung cư, xung quanh đen kịt, ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn ngoài cửa. Ba chúng tôi rón rén đi xuyên qua khu chung cư đầy rác rưởi, đến bên dưới nhà Khúc Lãng.
Vì nơi này không còn gia đình nào nên bên trong đã cắt điện và nước, nhưng vì không muốn gây động đến người gác cổng, chúng tôi đành lần mò trong bóng tối đi lên tầng bảy. Cũng may cầu thang ở đây vẫn còn sạch sẽ, không chất đống đồ linh tinh, cho nên chúng tôi mò đi trong bóng đêm cũng không quá tốn sức. Không ngờ lúc chúng tôi leo đến tầng ba, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu xanh thẫm lóe sáng! Tôi bị doạ thiếu chút nữa thì hét ầm lên...
“Meo...” Con mèo kêu lên một tiếng, mới khiến tôi nuốt câu định hét lên xuống, bà nội mày, hóa ra là con mèo hoang?! Tí nữa thì dọa chết ông đây rồi.
Đinh Nhất đi sau cùng, lúc này cười đi lên trước nói: “Để tôi đi trước đi, chú ý dưới chân, ở đây ánh sáng yếu quá, đừng để bị trượt chân.”
May mà lúc đó ánh sáng không tốt, nên họ không nhìn thấy tôi đỏ mặt... sau đó chúng tôi đến cửa phòng 702 nhà Khúc Lãng, có lẽ vì để tiện sau này thi công nền của các nhà đều mở ra.
Đinh Nhất đi trước nhẹ nhàng đẩy cửa nhà Khúc Lãng, khi cửa phòng mở ra bụi đất bay lên tới tấp... Ba chúng tôi vội vàng che mũi, nhưng vẫn hít phải một ít, cố gắng kiềm chế để không họ lên. Nhìn hoàn cảnh nơi này, tôi không tin một cô bé lớn lên trong nhung lụa có thể đợi ở đây hơn nửa tháng. Chẳng lẽ ngay từ đầu chúng tôi đã chọn sai hướng rồi, Ngụy Tử Huyên vốn chưa từng đến đây, càng không đi tìm Khúc Lãng?! Nhưng trong lúc chúng tôi cho rằng Ngụy Tử Huyên sẽ không đến đây, đột nhiên lại cảm thấy sau lưng có bóng người! “Ai!” Đinh Nhất hét lớn đuổi theo, nhưng khi đuổi đến cửa phòng, thấy bóng người kia chạy vào trong hành lang nháy mắt không thấy đâu nữa... Nhìn thấy Đinh Nhất quay lại sắc mặt u ám, tôi liền hỏi: “Có nhìn ra là ai không?”
Anh ấy lắc đầu: “Không thấy rõ, nhưng dáng người không cao, giống phụ nữ.” Tôi lập tức quay lại hỏi chú Lê: “Có phải là Ngụy Tử Huyên không?” “Khó nói được, nhưng nếu thực sự là Ngụy Tử Huyên thì tốc độ của cô bé cũng quá nhanh rồi, lập tức biến mất mà không thấy gì nữa? Ngay cả Đinh Nhất cũng không đuổi kịp?!” Chú Lê nghi ngờ nói. Tôi hiểu ý chú Lê là gì, đừng nói là một cô bé mười mấy tuổi đầu như Ngụy Tử Huyên, ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng không có mấy ai mà Đinh Nhất không đuổi kịp. Trừ phi... thứ kia không phải người!
Chú Lê lấy la bàn ra kiểm tra xung quanh, nhưng kim la bàn không hề có phản ứng, nơi này không có âm khí?! Không ngờ trong lúc chúng tôi đang nghi ngờ, có phải chúng tôi đã điều tra sai hướng không, thì tôi phát hiện dưới chân có gì đó.
Tôi nhặt lên, là kiểu dáng smartphone từng bán chạy hai ba năm trước, vẻ ngoài nhìn đã rất cũ nát. Nhưng sau khi tôi tiện tay chạm vào nút mở máy, không ngờ màn hình lại sáng lên...
“Cái này... đây cũng quá đáng sợ! Một chiếc điện thoại cũ nát thế này vẫn còn pin sao?” Tôi sợ hãi nói. Chú Lê quay sang nhìn: “Không mở được, có mật khẩu.”
Trước đó điện thoại của Ngụy Tử Huyên không có mật mã, lúc tôi đăng nhập vào trò chơi “Trời sinh một đôi” là dùng nick Wechat của cô bé. Nhưng thiết bị này muốn khởi động cần có mật mã, nên chúng tôi cũng không biết trong điện thoại có nội dung gì.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, trong lòng ba người chúng tôi đều có chút uể oải, không ngờ nửa đêm đến thăm dò căn nhà cũ của Khúc Lãng lại không có chút thu hoạch gì...
Đương nhiên, cũng không phải không có thứ gì, tốt xấu gì chúng tôi cũng nhặt được một cái điện thoại cũ: Chỉ là không biết điện thoại này cùng Khúc Lãng thần bí và Ngụy Tử Huyên mất tích có liên hệ thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.