Chương trước
Chương sau
Chú Lê vừa nghe tôi muốn lấy căn hộ kia, cũng gật đầu: “Khỏi nói, vị trí và diện tích của căn hộ đó đều rất tốt, nhưng mà nếu coi là nhà2có ma mà mua, giá cả họ ra có hơi cao.”
Tôi nghe xong thì nói với chú: “Cái này dễ nói mà, cháu cảm thấy đến lúc đó còn có thể ép giá5xuống thêm chút nữa, nhưng cũng đừng ép quá ác, suy cho cùng bây giờ căn hộ của người ta cũng đã sạch sẽ rồi.”
Ai ngờ ngay lúc ba chúng tôi đang nói6chuyện phiếm hăng say, còn định một hai ngày nữa sẽ đi xem thử căn hộ của nhà họ Ngụy đã rao bán hay chưa, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại5của Bạch Kiện. Thằng cha này trước đó vẫn đi phá án ở tỉnh khác, lúc này sao lại đột nhiên nhớ tới việc gọi điện thoại cho tôi? Chẳng lẽ anh ta3đã trở về?
Mà khi tôi bắt máy, lòng không khỏi nặng nề…
Điện thoại do đồng nghiệp của Bạch Kiện gọi từ Vân Nam về, nói giờ này Bạch Kiện đang được cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt. Trước khi hôn mê, anh ta đã dặn dò cấp dưới, phải nghĩ cách liên hệ với tôi, bảo tôi gấp rút đến Vân Nam một chuyến.
Hai ngày sau, ba chúng tôi ngồi taxi đến cao tốc Côn Ma ở Sipsong Panna, vì cuộc điện thoại từ đồng nghiệp của Bạch Kiện, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến một thị trấn nhỏ ở biên giới Vân Nam, huyện Mãnh Lạp.
Mấy ngày trước, lúc Bạch Kiện chấp hành nhiệm vụ ở đây thì bị thương nặng, hiện giờ còn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng ICU. Trước đó Bạch Kiện và những người trong tổ mà anh ta mang theo đã chuẩn bị rất chặt chẽ cho lần hành động này, nhưng cuối cùng kết quả lại là cái giá đau đớn thê thảm “hai chết một bị thương nặng”…
Từ trong giọng nói kinh hoàng của đồng nghiệp Bạch Kiện, tôi có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó nguy hiểm biết bao nhiêu, nhưng đối với những chiến sĩ công an cảnh sát quanh năm phấn đấu ở tiền tuyến như họ mà nói, đây chỉ là một lần làm nhiệm vụ, tuy rằng nguy hiểm nhưng lại bình thường thôi chứ!? Sao lại trở thành kết quả như thế này chứ?
Trong điện thoại, người nọ chỉ nhấn mạnh trước khi Bạch Kiện hôn mê đã từng muốn tôi nhanh chóng đến đó, nhưng đối với việc vì sao tình hình bây giờ lại phát triển đến nông nỗi này thì không đề cập đến nửa chữ?! Nhưng vừa nghe cậu ta nói Bạch Kiện cũng phải vào nằm trong ICU, tôi cũng chỉ đành vội vã chạy đến đây cùng chú Lê và Đinh Nhất bằng tốc độ nhanh nhất.
Chờ khi chúng tôi tới bệnh viện nhân dân huyện Mãnh Lạp, trước cửa đỗ rất nhiều xe cảnh sát. Bởi vì tôi đã gọi trước cho số điện thoại di động của Bạch Kiện, nên lúc này đã có một người cảnh sát dáng vóc hơi mập chờ chúng tôi ở cửa bệnh viện.
Tôi đã nhìn thấy, nên đưa tay ra trước bắt tay với cậu cảnh sát kia, sau đó nói bằng vẻ nôn nóng: “Tình hình của Bạch Kiện bây giờ thế nào?”
Cậu ta nghe thế thì sắc mặt âm trầm: “Không tốt lắm, đã hôn mê gần ba ngày rồi! Bác sĩ nói nếu vẫn còn chưa tỉnh lại, chỉ sợ không thể ước đoán được tổn thương đối với não bộ, đến lúc đó mặc dù có thể tỉnh… nhưng cũng sẽ để lại một ít di chứng.”
“Chẳng lẽ không thể chuyển viện sao? Cảnh sát nhân dân vì chấp hành nhiệm vụ mà bị thương nặng, không thể dùng máy bay trực thăng chuyển viện à? Thật sự không được thì tôi tự bỏ tiền! Chuyển đến bệnh viện lớn gần nhất! Vẫn tốt hơn là ở lại thị trấn nhỏ này!”
Có lẽ là vì biểu cảm của tôi ngay lúc đó quá khó coi nên cậu cảnh sát béo nhìn thấy thế thì khẽ sửng sốt, sau đó vẻ mặt uất ức nói: “Chúng tôi cũng muốn cho sếp chuyển viện, tuy nhiên bây giờ vết thương của anh ấy quá nặng, nếu tùy tiện chuyển viện, chỉ sợ… chỉ sợ sẽ…”
Tôi thấy cậu ta hơi nghẹn ngào thì hiểu ngay, xem ra lần này Bạch Kiện gặp phải cái hố sâu rồi! Vì thế tôi cố giữ giọng điệu bình tĩnh hỏi cậu ta: “Rốt cuộc sao anh ấy lại bị thương nặng như vậy? Là súng bắn bị thương?”
Cảnh sát béo lắc đầu đáp: “Không phải, anh ấy bị người ném từ tầng năm xuống!”
“Cái gì!?” Tôi nghe thế trong lòng vừa sợ vừa giận, bây giờ còn có phần tử tội phạm càn rỡ như vậy sao? Chống lại lệnh bắt còn chưa tính, còn dám ném cảnh sát từ trên lầu xuống!
Chúng tôi vừa nói vừa đi tới phòng ICU trên lầu, lúc này ngoài cửa có mấy cảnh sát canh chừng, có người ngồi trên đất, có người dựa nghiêng vào tường, trên mặt họ đều phủ đầy sự tối tăm. Tôi thấy mấy người này rất quen, chắc họ đều là cấp dưới do một tay Bạch Kiện dạy dỗ ra. Họ thấy tôi thì tới chào hỏi, xem ra họ đều đã biết tôi chính là “trợ giúp bí mật” của Bạch Kiện.
Cảnh sát béo kia tên Lưu Mẫn, đàn ông mà lấy tên Mẫn đúng là không nhiều lắm, chính là cậu ta kể lại ngọn nguồn câu chuyện cho chúng tôi một lượt. Sau khi nghe xong tôi cũng vô cùng khiếp sợ, không ngờ nhóm Bạch Kiện chỉ phá vụ án liên tỉnh bình thường, thế mà lại gặp phải loại chuyện này! Khó trách trước khi anh ta hôn mê, nhất định phải tìm tôi đến đây.
Hoá ra vào hai tháng trước, nhóm Bạch Kiện phá tan một vụ buôn lậu thuốc phiện cực lớn, thu được năm mươi ký ma túy, bắt giữ tại trận bảy tên tình nghi. Sau đó, khi cảnh sát thẩm vấn thành viên chủ chốt của băng thuốc phiện thì có được một manh mối quan trọng. Đó chính là cửa trên của bọn chúng là một tên trùm ma tuý tên “Đà Gia”, tên Đà Gia này vẫn luôn hoạt động ở mấy thị trấn nhỏ của Sipsong Panna ở gần biên giới, có một mạng lưới buôn lậu thuốc phiện khổng lồ.
Một trong số những kẻ tình nghi còn thú nhận, chúng đã hẹn sẵn với tên Đà Gia, chờ giao hết đợt hàng này, chúng sẽ đến Vân Nam tìm hắn để mua hàng tiếp, số lượng là gấp ba hiện giờ. Nhóm Bạch Kiện nghe thấy, đây chính là một manh mối đặc biệt quan trọng đấy! Vì thế lập tức liên hệ đồng nghiệp ở Sipsong Panna, thiết kế lần hành động chung này.
Để lần hành động này được thuận lợi, thậm chí nhóm Bạch Kiện đã đến Vân Nam từ hai tháng trước, bố trí sẵn tất cả những tình huống xảy ra có thể nghĩ đến được, vì có thể một lần tiêu diệt gọn mạng lưới buôn lậu thuốc phiện vẫn luôn chiếm đóng ở biên giới.
Mấy ngày trước, nhóm Bạch Kiện để kẻ tình nghi bị bắt lúc trước là lão Phí chủ động liên hệ với Đà Gia, hẹn địa điểm và thời gian giao dịch, còn cả số lượng giao dịch. Bởi vì là lần hợp tác thứ hai nên đối phương cũng không nổi lòng nghi ngờ gì, xác định xong thời gian cụ thể, địa điểm và số lượng giao dịch lần này rất nhanh.
Nhưng không ngờ tên Đà Gia này lại yêu cầu phải thanh toán bằng tiền mặt, bởi vì tuy bây giờ chuyển khoản ngân hàng rất thuận tiện, nhưng điều đó cũng mang lại sự tiện lợi cho cảnh sát khi truy xét tiền tham ô, cho nên không có tiền mặt thì không bàn gì cả.
Nhưng căn cứ vào mức giá mà Đà Gia đưa ra, lô hàng này cần chuẩn bị ít nhất mười triệu tiền mặt! Cuối cùng nhóm Bạch Kiện và cảnh sát địa phương vay mượn khắp nơi cũng gom được hai mươi vạn tiền mặt, phần còn lại thì đều dùng tiền giả của ngân hàng để thay thế, dù sao cũng giấu ở phía dưới, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.
Bởi vì trước khi nhóm Bạch Kiện bắt giữ kẻ tình nghi thì lão Phí và Đà Gia cũng chưa gặp mặt nhau, lần trước đều là do một người địa phương tên Chước Tử làm trung gian giới thiệu. Hiện giờ tên Chước Tử đã bị cảnh sát Sipsong Panna khống chế, toàn bộ quá trình hắn sẽ phối hợp với hành động của nhóm Bạch Kiện, hơn nữa để Bạch Kiện giả mạo lão Phí tiến hành hoạt động giao dịch với Đà Gia.
Vào ngày hành động, tổng cộng có bốn người đi tham gia giao dịch, người trung gian Chước Tử, Bạch Kiện sắm vai lão Phí, còn có hai cảnh sát chống ma tuý có tài giỏi sắm vai tay sai của lão Phí, trong đó có một cảnh sát là người địa phương Sipsong Panna, vì để phòng ngừa Chước Tử dùng tiếng bản địa trao đổi qua lại với Đà Gia, phản bội trước trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.