Chương trước
Chương sau
Tôi gật đầu: “Cháu đang gọi ông đó, ông Liễu Mộng Sinh! Ông hãy cố gắng nhớ lại chuyện năm đó, bà Uông Nhược Mai nói ông là một người đàn ông hiền lành,2không giết người vô tội!”
Bóng người trong luồng khí đen hơi dừng lại, dường như đang cố nhớ lại theo lời tôi nói, hoặc đang nhớ lại những chuyện cũ khi ông ấy còn5sống...
Tôi thấy đã đến lúc, bèn vội vàng dùng thiết bị đã chuẩn bị sẵn từ trước, bắt đầu gọi điện thoại video với bà cụ Uông. Tích... tích... tiếng tín hiệu vang lên,6đầu bên kia nhanh chóng tiếp cuộc gọi, tôi nhìn thấy bà cụ Uông mặc một chiếc sườn xám bằng nhung rất tao nhã đang ngồi trước màn hình.
“Mộng Sinh...” Dù tiếng nói của5bà đã già nua, nhưng giọng lại rất dịu dàng.
Bóng người trong luồng khí đen nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc đang gọi tên mình, ấy vậy mà đám khí đen xung3quanh bắt đầu trở nên nhạt đi và khuôn mặt của người đàn ông đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi dần hiện ra rõ ràng lần nữa.
Cái tên điên muốn bóp chết tối ở trong mộng chính là Liễu Mộng Sinh! Chỉ là lúc này, vì một tiếng gọi “Mộng Sinh” của bà Uông Nhược Mai mà vẻ mặt ông ấy trở nên hòa nhã hơn rất nhiều, như thể ông ấy cũng muốn tìm về người đàn ông hiền lành dịu dàng lúc trước ở trong lòng bà Uông Nhược Mai.
“Mộng Sinh... Em là Nhược Mai!” Bà cụ Uông đã khóc.
Nhưng người đàn ông trong luồng khí đen lại không hề lên tiếng, ông ta dùng ánh mắt mờ mịt nhìn bà lão xuất hiện trên màn hình màu trắng. Thật ra, bà cụ Uông không nhìn thấy ông Liễu Mộng Sinh, vì tôi đã nói với bà ấy rằng, chỗ này là nơi chốn xương của ông Liễu Mộng Sinh, cho nên bây giờ bà ấy chỉ đang nói những lời tưởng niệm với người yêu quá cố của mình thôi.
Lúc này, bà cụ Uông buồn bã nói: “Mộng Sinh... nếu biết trước kết quả năm đó là như thế này, thì dù có chết em cũng sẽ chết cùng với anh, vốn em cứ nghĩ rằng có thể giữ lại mạng cho anh, để anh sống thật khỏe mạnh! Nhưng không ngờ anh lại... Em thật sự rất hối hận! Sau khi anh chết, lòng em cũng đã đi theo anh rồi, em có thể còn sống cho đến tận bây giờ cũng là vì không còn mặt mũi nào đối diện với anh nữa... Chỉ có thể sống cô độc như thế này suốt mấy chục năm”
Bà cụ Uông nói càng nhiều, bóng người đàn ông trong luồng khí đen càng rõ ràng, đám khí đen quanh quẩn mãi không tan kia cũng chậm rãi nhạt dần. Dù từ đầu đến cuối Liễu Mộng Sinh không nói một câu nào, nhưng từ trên nét mặt của ông ấy, tôi có thể nhìn thấy oán khí đang từ từ tiêu tan.
Đúng lúc đó, bà cụ Uống trong video càng nói càng kích động, có vẻ sắp ngất đi tới nơi. Người con nuôi của bà thấy tình thế không ổn bèn đưa ra yêu cầu cắt đứt cuộc gọi, cân nhắc đến tuổi của bà Uông, chúng tôi cũng chỉ đành dừng ở đây.
Ai ngờ khi cuộc gọi video vừa kết thúc, ông Liễu Mộng Sinh vừa rồi còn rất bình tĩnh, nay bỗng dưng hung dữ nói: “Nhược... Mai? Nhược... Mai... Em quay lại đi!”
Tôi thấy tình hình sắp không kiểm soát được, bèn hồ lên: “Cháu biết bà Nhược Mai ở đâu?”
Ông Liễu Mộng sinh nghe tôi nhắc đến hai chữ “Nhược Mai” thì lập tức dùng gương mặt oán độc nhìn tôi, giống như tôi chính là kẻ đã nhốt ông ấy ở trong trận pháp năm cây hòe kia vậy?! Xem ra oan hồn của ông Liễu Mộng Sinh vẫn chưa thực sự khôi phục lại tâm trí, vừa rồi chỉ là do bà cụ Uông gọi một tiếng “Mộng Sinh” mà xuất hiện trạng thái bình thường tạm thời mà thôi.
Đinh Nhất vừa thấy Liễu Mộng Sinh lại muốn phát điên, vội vàng kéo tôi ra và nói: “Cẩn thận một chút, giờ tất cả xương cốt của tên này đều đang ở đây đấy! Sức mạnh trước đó của hắn đã không thể khinh thường, mà giờ hắn còn mạnh hơn so với lúc trước”
Tôi biết Đinh Nhất nói có lý, bèn lui về sau: “Ông Liễu Mộng Sinh, cháu biết bà Uông Nhược Mai ở chỗ nào. Nhưng chẳng lẽ ông muốn dùng hình dạng hiện tại để đi gặp bà ấy sao? Nếu ông thật sự còn muốn nhìn thấy bà Uông Nhược Mai thì phải cố gắng khắc chế bản thân. Nếu không, dù ông có thể nhìn thấy bà ấy, cũng khó đảm bảo sẽ không làm chuyện gì gây tổn thương cho bà ấy!”
Có lẽ lời nói của tôi có tác dụng, cũng có lẽ do trong lòng Liễu Mộng sinh chỉ nghĩ đến bà Uông Nhược Mai, không muốn tổn thương bà ấy, dù rằng trong trí nhớ của mình, bà ấy là người đã từ bỏ ông trước.
Thấy luồng khí đen kia dần ổn định trở lại, tôi bèn nhẫn nại kể lại chuyện năm đó một lần nữa cho ông ấy nghe. Có lẽ dù đã biết rõ sự thật trong lòng ông ấy vẫn còn oán hận, nhưng khi nghĩ tới tình cảm của bà Uống Nhược Mai với mình là thật, thì những cái khác cũng không còn quan trọng nữa.
“Tôi... muốn... rời... khỏi nơi này..., vẫn... luôn... muốn...” Liễu Mộng Sinh lắp bắp.
Nghe ông ấy nói vậy, lúc này tôi mới đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi! Suýt nữa thì quên béng mất! Có một bộ phận hài cốt của ông Liễu Mộng Sinh bị đóng cùng bê tông trong căn nhà này, nếu muốn đưa ông ấy đi đúng là chuyện không dễ dàng gì?”
Đinh Nhất nhìn Liễu Mộng Sinh trong luồng khí đen và nói: “Cái này cũng dễ thôi, nhưng phải có người chịu bỏ chút tiền ra mới được!”
“Ý anh là sao?” Tôi không hiểu.
Đinh Nhất nói: “Đi mua một miếng đất trống ở trên Thanh Đảo, rồi xây một ngôi nhà trên đó, đương nhiên, móng của ngôi nhà đó phải đào thật sâu, sau đó bể cả ngôi biệt thự này chôn vào trong đó, không thể giữ lại một hạt cát nào! Sau đó đem hài cốt còn lại của Liễu Mộng Sinh thả nốt vào, như vậy, bà Uông Nhược Mai có thể sống ở phía trên căn nhà, còn Liễu Mộng Sinh cũng có thể ở phía dưới bên cạnh bà ấy mãi mãi”
Tôi nghe mà giật mình: “Thế phải dùng biết bao nhiêu tiền?!”
Thấy bộ mặt tiếc tiền của tôi, Đinh Nhất cười lớn: “Nhìn dáng vẻ vắt cổ chày ra nước của cậu kìa, yên tâm đi, có tiểu bao nhiêu tiền cũng không tới lượt cậu bỏ ra đâu!”
Thì ra chuyện Định Nhất nói phải bỏ tiền ra là để bên phía chủ đầu tư phải bỏ tiền, dù sao cái biệt thự xảy ra chuyện này nằm trong khu nhà của ông ta, nếu vấn đề của căn nhà không được giải quyết triệt để thì đừng nói một căn biệt thự này, tôi dám cam đoan rằng, ông ta sẽ chẳng bán được một căn nào trong khu này hết.
Khi tôi nói đề nghị này cho chủ đầu tư, trông ông ta không được tình nguyện lắm, nhưng vừa nghĩ đến anh chàng Thang Lỗi bị chết thảm kia, ông ta cũng không dám nói chữ “không” nữa.
Hơn nữa, vốn chất lượng xây dựng của căn biệt thự kia cũng có vấn đề, giờ Thang Lỗi đã chết, họ xây lại một căn khác cho người nhà họ Thang cũng không có gì là không được! Suy nghĩ mà xem, có lẽ việc căn biệt thự kia bị rơi bê tông cũng là do có lẫn cả hài cốt của Liễu Mộng Sinh ở trong đó! Mà chú Lê cũng đen đủi, khi không lại xuất hiện cùng một lúc với Thang Lỗi ở đó...
Chuyện liên quan tới Liễu Mộng Sinh coi như cũng hòm hòm, về phần chuyện mua đất bên Thanh Đảo cũng không phải ngày một ngày hai là có thể xong, đành chờ bên chủ đầu tư chuẩn bị xong, chúng tôi sẽ tới giúp ông ta đem di cốt của Liễu Mộng Sinh mang sang bên kia.
Xong việc, hai chúng tôi lại vội vàng chạy về tìm Triệu Tinh Vũ, muốn hỏi xem vụ án của chú Lê hiện giờ thế nào rồi? Với những chứng cứ mà cảnh sát đang có được, có phải vì không đủ chứng cứ nên không thể khởi tố không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.