Chương trước
Chương sau
Tôi không ngờ tới lúc này, người hiểu Trang Hà nhất lại là Đinh Nhất! Vì thế tôi vừa cởi quần áo leo lên
giường, vừa nói với hai bọn họ: “Vậy bây giờ đi ngủ đi! Sau nửa đêm chúng ta ra ngoài thăm dò tình huống rồi nói”
Nhưng tưởng tượng đến nhiệt độ không khí bên ngoài bây giờ2chỉ có âm hai mươi mấy độ, tôi không thể không thầm rùng mình.
Sau nửa đêm, tôi bị một cái móng vuốt lông lá đẩy cho tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thì thấy Trang Hà đang híp đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm tôi. Tôi khuya bị người ta đánh thức khỏi ổ chăn ấm áp đúng là5chuyện rất đau khổ. Nhưng tôi nhìn thấy hồ ly và Đinh Nhất đều mặt mũi hăm hở, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi là buồn ngủ quá chừng à?
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, tổ hành động “hai người một hổ” chúng tôi từ từ rời khỏi phòng. Lúc này tất cả các phòng trong khu vườn đều6đã tắt đèn, chỉ có một cái đèn nhỏ mờ mờ ở trên đầu của sân sau là còn sáng.
Trước đó tôi đã quan sát hết chỗ này, cũng không phát hiện có camera giám sát gì cả, điều này mang lại thuận lợi rất lớn cho hành động hiện giờ của chúng tôi. Chỉ là mẹ kiếp, bây giờ5nhiệt độ không khí bên ngoài lạnh quá, cho dù chúng tôi có mặc ấm áp bao nhiêu, chỉ cần ở ngoài chưa đến ba phút thì sẽ bị đông lạnh thấu tim gan...
Được Trang Hà dẫn đường, chúng tôi vòng qua mấy dãy phòng nghỉ ở sân sau, đi tới một chỗ rất không thu hút trong khu vườn.3Ở đó đích thực có một cục đá nửa chôn dưới tuyết, tạm thời tôi vẫn chưa nhìn ra tảng đá này có gì khác biệt cả.
Lúc này Trang Hà lấy miệng ngậm ống quần của tôi, ý bảo tôi đến gần cục đá hơn, vì thế tôi nửa ngồi xổm xuống và bắt đầu quan sát cẩn thận tảng đá. Đáng tiếc lúc này ánh sáng quá mờ, ngay cả tảng đá này có màu sắc gì tôi cũng nhìn không rõ lắm.
Vì thế tôi đành phải vươn bàn tay nhỏ đã đông cứng ra, muốn sở thử này tảng đá xem cảm giác như thế nào... Nhưng vừa chạm vào lại cảm thấy trong lòng có sự khác thường ập đến, cảm giác này hơi quen thuộc, giống như trước đây đã từng thấy cục đá như vậy ở nơi nào đó.
Chỉ tiếc kích cỡ tảng đá này quá lớn, bằng không tôi chắc chắn sẽ đem nó về phòng nghiên cứu một cách cẩn thận. Sau đó chúng tôi lại đi theo Trang Hà đến vài chỗ nữa, những chỗ khác đều có cục đá quái lạ kiểu này, xem ra chắc chắn là có người cố ý bày ra đấy.
Sau khi về phòng, lạnh cóng đến mức tối nhanh chóng chui tọt vào túi ngủ. Nhưng trong khoảnh khắc lòng tôi lại nghĩ thế nào cũng không rõ, đây rốt cuộc là trận pháp gì? Những thứ này vốn không phải thế mạnh của tôi, hơn nữa chú Lê và chú họ đều không ở bên cạnh mình, thật sự là gấp muốn chết rồi!
Đáng lý ra Trang Hà cũng đã sống nhiều năm như vậy rồi, hẳn anh ta cũng biết rốt cuộc thứ gì vây hãm mình nhỉ? Nhưng không biết có phải sau khi pháp lực biến mất, đồng thời trí lực của anh ta cũng biến mất luôn rồi không? Tóm lại anh ta cũng không nói ra được lại lịch cụ thể của những cục đá đó là gì.
Hết thảy mọi việc tối nay vẫn coi như là yên ổn, phía ông chủ Tôn cũng không có hành động lạ gì, nhưng ngày mai thì sao, ngày kia thì sao... Ai cũng không đoán được về sau sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu muốn hoàn toàn bình yên vô sự, cách cuối cùng chỉ có thể là mau chóng rời khỏi đây.
Sáng hôm sau, tôi và Đinh Nhất không đến đại sảnh ăn sáng. Thứ nhất là không yên tâm để một mình Trang Hà ở lại phòng, thứ hai là chúng tôi cũng không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Cuối cùng chúng tôi đành phải suy bại tới mức ở trong phòng ăn mì gói, nhưng con hồ ly gia Trang Hà còn cực kém vui, nó ngửi mùi mì gói, biểu cảm như ăn phải phân!
“Có ăn là tốt lắm rồi! Đã đến nước này, anh còn muốn đi ra ngoài ăn gà chắc?” Tôi tức giận.
Trang Hà không để ý tới tối, tự nhảy đến đầu giường, cuộn tròn lại ngủ ngon lành. Đương nhiên tôi cũng không có lòng dạ nào đối phó với anh ta, bởi vì bây giờ toàn bộ đầu óc tôi đều đang suy nghĩ, rốt cuộc là trước đây đã thấy cục đá như vậy ở chỗ nào chứ?
Đêm qua ánh sáng quá mờ, tôi căn bản nhìn không rõ lắm đến cùng là cục đá đó có hình dạng gì. Vì thế ăn mì gói xong, tôi nói với Đinh Nhất: “Anh và anh ta đợi ở trong phòng, tôi quay lại chỗ mấy tảng đá đêm qua xem thử”
Đinh Nhất bảo tôi đi nhanh về nhanh, suy cho cùng đi một mình ở đây quá lâu cũng không phải là chuyện tốt gì. Tôi gật đầu với anh ta, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Lúc này bên ngoài có khách mới tới, cũng có khách chuẩn bị trả phòng, nhất thời hơi lộn xộn, vì thế tôi thừa dịp lặng lẽ đi đến chỗ nhìn thấy cục đá đêm qua.
Lúc này đây tôi thấy rõ ràng, màu sắc của cục đá kia là màu đen. Điều này khiến tôi liên tưởng đến thành cổ màu đen ở sa mạc Tân Cương năm đó, chẳng lẽ những cục đá này cũng là thiên thạch ư.
Khi tôi đang tập trung tinh thần quan sát cục đá, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, tôi quay lại nhìn, phát hiện là người đàn ông ục ịch ngày hôm qua đưa chúng tôi đi xem phòng.
“Chào buổi sáng” Chàng trai lễ phép nói.
Tôi cũng cười gật đầu lại với anh ta: “Chào buổi sáng! Đúng rồi, hôm qua ông chủ Tôn của các anh không nổi giận chứ?”
Chàng trai khẽ lắc đầu đáp: “Nào có thể chứ! Con hồ ly đó vốn dĩ cũng là chúng tôi bắt được trong trại gà, nếu nó là hồ ly của cậu, theo lý nên trả lại cho cậu mà. Chỉ là không biết... Cậu biết nó ở đây nên mới tìm tới à? Hay là trùng hợp gặp được thế?”
Tôi khẽ mỉm cười: “Các anh cứ cho là trùng hợp đi...”
Chàng trai gật đầu: “Con hồ ly đó rất có linh tỉnh, lúc bắt nó tôi đã cảnh báo ông chủ của chúng tôi rồi, nhưng mà ông ấy không tin tà ma kiểu này”
Tôi không biết người đàn ông này và ông chủ Tôn có phải cùng một giuộc hay không, cho nên tôi chỉ có thể thả vài câu thăm dò thử. Anh chàng này nói mình tên Tôn Hưng, là cháu họ của ông chủ Tôn, mấy năm trước ở dưới quê đến đây cậy nhờ người chú họ này, sau đó vẫn làm việc ở đây đến bây giờ.
Anh ta còn nói cho tôi biết, tính tình của chú họ kỳ cục, là một thần giữ của điển hình, đã đến tuổi này mà vẫn chưa có vợ con. Tôi nghe ra ý ở ngoài lời trong câu chuyện của Tân Hưng, có lẽ anh ta rất có thành kiến với chú họ của mình. Vừa rồi nghe anh ta kể chú họ mình không vì không con, xem ra Tôn Hưng muốn làm con trai thừa tự của chú họ mình đây mà. Vì thế tôi tiếp tục tán gẫu với anh ta, đồng thời hỏi thăm anh ta khu vườn này đã xây được bao nhiêu năm rồi?
Nghe Tôn Hưng nói, ông chủ đời trước của khu vườn này chính là sư phụ của chú họ anh ta - lão Kiều, cũng là một ông già độc thân không vì không con! Sau khi ông ta chết bệnh, khu vườn rộng lớn này đều được ông chủ Tôn thừa kế.
Ông chủ Tổn học được từ sư phụ mình một ngón nghề tuyệt vời, đó là cách nuôi dưỡng gà rừng. Nghe nói ông ta nuôi gà rừng, cũng không nhốt vào lồng sắt mà đều nuôi thả trong trại gà.
Những người khác nuôi loại gà rừng này đều phải giăng lưới cao xung quanh, để ngăn ngừa gà rừng chạy mất. Nhưng ông chủ Tồn nuôi gà rừng, giống như có một tấm lưới vô hình vây trại gà vào giữa, không có con nào bay loạn ra ngoài...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.