Chương trước
Chương sau
Nhìn hòn đảo nhỏ ở phía sau cách chúng tôi càng lúc càng xa, tôi chậm rãi lấy cái nắp của chiếc đồng hồ bỏ túi mà lúc trước mình đã bẻ gãy ra, yên lặng ném vào biển... Thứ này vốn không nên để nhân loại lợi dụng, tốt nhất cứ để nó vĩnh viễn biến mất trong biển rộng2này đi.
“Chú biết ngay cháu sẽ chơi thủ đoạn mà!” Chú họ bỗng xuất hiện sau lưng tôi, chú khoác một cái áo.
Tôi quay lại nhìn chú và nói với giọng không vui: “Chú đang bị thương, không nằm nghỉ ngơi mà chạy ra đây làm gì?”
Chú họ cười khẽ, nhìn tôi mà không nói gì, tôi lúng túng, cuối cùng5đành phải nói: “Bí mật mà Hồ Phàm biết ở trên cái nắp đó, dù cho lúc ấy Mao Khả Ngọc không biết và không chủ tâm tìm cái nắp kia thì sau này chúng cũng sẽ quay lại tìm thôi. Sức mạnh của thứ có trên cái nắp đó quá tà ác, một khi bị con người nắm giữ, khó6đảm bảo sẽ không xảy ra chiến tranh thế giới lần thứ ba, vì thế cháu bắt buộc phải hủy nó đi.”
Chú họ bị thương khá nặng, chúng tôi phải đưa chú ấy tới một bệnh viện có điều kiện chữa bệnh tốt ở Manila, các bác sĩ ở đó lấy ra một viên đạn kẹt lại trong khe xương ở5trên bả vai của chú ấy, lão già này đúng là phúc dày thật đấy!
Lần này, người ra nước ngoài cứu tôi ngoài Bạch Kiện và Đinh Nhất thì còn có vài đồng nghiệp của Bạch Kiện nữa, hai người kia nói với họ đây là một vụ án bắt cóc xuyên quốc gia. Tuy cuối cùng không bắt được bọn3cướp, nhưng có thể giải cứu thành công con tin là tôi đây thì cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tôi đi chụp X quang ở bệnh viện Manila, cái xương sườn thứ ba ở bên trái hơi nứt xương, cũng may là không quá nghiêm trọng, về nhà nghỉ ngơi phục hồi một thời gian là không sao.
Bạch Kiện còn nói đùa với tôi: “Thằng nhóc cậu phúc lớn mạng lớn thật đấy! Cậu có biết là lần này chúng tôi đều tưởng cậu chết chắc rồi không?”
Đinh Nhất ở bên cạnh chẳng nể mặt mũi anh ta mà nói: “Có à? Chẳng phải trước khi đến đây anh còn nói là chắc chắn sẽ cứu Tiến Bảo vệ đấy à?”
Bạch Kiện cười ngượng ngùng, không biết phải đáp lại thế nào. Tôi lắc đầu cười với vẻ bất đắc dĩ, không biết hai người này đi với nhau suốt cả quãng đường như thế nào nữa. Nhưng nói thật, lần này tôi có thể bình yên vô sự, ngoài công lao của chú họ thì cũng may là có Bạch Kiện hết sức giúp đỡ. Đinh Nhất thì không cần phải nói tới rồi, dù gì anh ta cũng là anh em tốt với tôi nên không cần phải khách sáo như thế.
Bây giờ nghĩ ra mới thấy tôi thật thiệt thòi, người khác ra nước ngoài thì đi du lịch hay được nghỉ phép, sao đến tôi lại thành chuyện xấu chứ?? Tôi đúng là số khổ mà!
Sau khi về nước, tôi hi vọng chú họ có thể ở lại nhà tối ăn Tết, sau đó ở lại thêm một thời gian nữa để điều dưỡng thân thể cho tốt đã, thế nhưng chú ấy lại nói: “Tốt nhất chú vẫn nên ít xuất hiện ở bên cạnh cháu thì hơn, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đụng phải hai tên ôn thần kia”
Tôi suy nghĩ cũng cảm thấy chú ấy nói có lý nên không ép buộc nữa, tôi chỉ hi vọng sau này chúng tôi có thể liên lạc thường xuyên hơn, để lỡ sau này ai có gặp phải chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Tất nhiên, với thực lực của tôi hiện giờ thì chắc là chú ấy phải giúp tôi nhiều hơn rồi.
Chiều Tài thấy tôi ôm thương tích về nước, nhất định bắt tôi phải vào bệnh viện của lão Triệu kiểm tra sức khỏe tổng quát. Mặc dù kiểm tra xong đều bình thường hết, nhưng chị ấy vẫn lảm nhảm mãi không ngừng... Tôi biết chị ấy đang lo lắng cho mình, vì dù sao tính chất công việc của tôi sẽ thường xuyên phải mất liên lạc trong một khoảng thời gian, điều này khó tránh khỏi khiến người nhà lo lắng. Thế là tôi đành phải hứa với chị ấy rằng, sau này tôi sẽ không bao giờ nhận làm những công việc có hệ số nguy hiểm cao nữa!
Nhưng có một số chuyện không ai có thể nói trước được phải không? Thường có những lúc dù bạn không tìm tới nguy hiểm thì nguy hiểm cũng sẽ tìm tới bạn, lần này chẳng phải là một ví dụ sống sờ sờ đấy à?
Mẹ nó chứ, tôi đang đi dạo siêu thị bình thường mà cũng có thể bị người ta bắt cóc cho được?! Thế tôi phải tìm ai để nói lí lẽ đây? Bây giờ tôi chỉ hi vọng chuyện này có thể dừng ở đây, đừng có bất kỳ liên quan nào tới tập đoàn Thái Long nữa! Trừ khi tôi ngại mạng mình quá dài.
Qua mấy ngày nữa là đến Tết, ba gã chưa vợ chúng tôi cũng không mua đồ sắm Tết gì cả, chỉ mua đầy đồ để Tết ăn uống thả cửa. Người độc thân có cách sống của người độc thân, gia đình nhà người ta quây quần bên nhau vui mừng đón Tết, ba gã độc thân chúng tôi cùng nâng ly cạn chén, ngồi nói chuyện năm sau làm sao kiếm được nhiều tiền hơn, cũng coi như là ăn Tết rồi....
Ngày 24 tháng 12, bên ngoài lạnh vô cùng, buổi sáng tối mới xem tin tức thấy đài nói sẽ có luồng không khí lạnh từ Tây Bắc thổi đến, nhiệt độ thấp nhất có thể sẽ xuống âm hai mươi độ, mùa đông năm nay là lạnh nhất trong mấy năm gần đây.
Đêm ba mươi phải qua nhà chú Lê đón giao thừa nên tôi và Đinh Nhất không mua quá nhiều đồ ăn. Nhưng vì chưa mua câu đối dán lên cửa nên tôi và Đinh Nhất bèn đi đến một siêu thị chuyên bán đồ Tết ở ngoại thành.
Mặc dù thời tiết hôm nay rất lạnh nhưng cũng không thể ngăn cản nổi sự nhiệt tình muốn đến siêu thị mua sắm của mọi người. Tôi và Đinh Nhất mua hai câu đối, thêm mấy chiếc đèn lồng đỏ rất đẹp, những vật trang trí màu đỏ luôn mang theo không khí của ngày Tết. Nhưng trên đường trở về lại xảy ra một chuyện tôi không ngờ tới...
Cái siêu thị lớn này nằm ở trong một thị trấn, cách nội thành chưa đến ba mươi cây, con đường từ thành phố đến siêu thị này phải đi ngang qua một dòng sông nhỏ. Lúc đi, chúng tôi chẳng gặp phải chuyện gì cả, nhưng khi chúng tôi trên đường quay trở về, lúc đi qua con sông nhỏ kia, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.
Tiếng khóc kia rất yếu ớt, đứt quãng, giống như tiếng kêu của mèo con vậy, nghe rất đáng thương. Nhưng tôi biết đây chắc chắn là một đứa trẻ! Tôi bảo Đinh Nhất dừng xe ở ven đường, sau đó tôi xuống xe và cẩn thận nghe xem tiếng khóc kia phát ra từ đầu.
Đột nhiên tôi chú ý tới một túi giấy màu trắng ở trên dòng sông bị đóng băng. Tôi cuống quýt chạy xuống, thử bước lên mặt sống kết bằng, thấy mặt bằng rất chắc, hẳn là có thể chịu được sức nặng của tôi, thế là tôi bèn chạy về phía cái túi giấy màu trắng.
Càng đến gần, tiếng khóc kia càng rõ ràng hơn... Cho đến khi tôi tới chỗ chiếc túi giấy, hốt hoảng mở nó ra xem, lòng tôi nặng trĩu.
Bên trong túi giấy màu trắng có rất nhiều giấy vệ sinh, phía trên đám giấy còn có vài vết máu. Tôi nhẹ nhàng đẩy đám giấy vệ sinh đó ra và thấy ngay thứ ở bên trong.
Đó là một đứa bé sơ sinh toàn thân tím ngắt, mắt nó đóng chặt, tay siết lại, trên bụng nó vẫn còn mang theo cuống rốn chưa khô vết máu. Tôi duỗi ngón tay ra khẽ chạm vào mặt, phát hiện cơ thể nó đã đông cứng từ lâu. Tôi thật sự rất tức giận, là bố mẹ nào mà lại độc ác đến thế? Đang tâm vứt bỏ một sinh mệnh nhỏ bé ở ngoài trời tuyết lạnh như thế này...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.