Chương trước
Chương sau
Tôi nhẹ nhàng lại gần con chó nhỏ, vì nếu có tiếng động sẽ dọa nó sợ chạy mất. Nhưng tại chó rất thính, cho dù bước chân của tôi đã cố nhẹ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn bị nó phát hiện.
Lúc chúng tôi bốn mắt giao nhau, nó cảnh giác nhìn tôi. Tôi vội chuyển ánh mắt hiền lành, sau đó từ2từ lấy hộp đồ ăn cho chó mở ra cho nó nhìn. Con vật này dùng mũi ngửi ngửi trước, vừa ngửi thì nước bọt đã chảy ra.
Tôi thấy con chó này thèm nhỏ dãi ra rồi, có thể dụ nó ra ngoài, nên từ từ mở hộp đồ ăn để trên mặt đất, rồi từ từ lùi về phía sau hơn một mét.5Tôi vốn nghĩ nó sẽ chạy đến ăn ngay, nhưng nó lại đứng im chảy nước miếng nhìn tôi.
Tôi lập tức hiểu ra, nó đang thấy tôi ở gần quá, nên không có cảm giác an toàn. Thế là tôi đành lùi về sau thêm một mét nữa, lúc đó nó mới chạy đến ăn như thuồng luồng.
Lúc này, tôi rút một cái túi6vải bạt bên hông đã chuẩn bị trước, từ từ... từ từ đến gần con chó, sau đó... chụp nhanh tay, đem cả con chó nhỏ và thịt hộp cho vào trong túi.
Con chó nhỏ đang hưởng thụ đồ ăn, đột nhiên bị tôi bắt vào túi, nó sợ hãi giãy dụa, miệng phát ra tiếng kêu thê lương. Tôi nghĩ thầm nó sao5thế? Kêu thảm thiết như vậy, tôi có đánh mắng gì nó đâu chứ!
Tiếng con chó nhỏ kêu thảm thiết trong đêm rất khó nghe, tôi chạy vội về xe, đúng lúc này tôi cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi đến sau gáy mình.
Tôi theo bản năng nhìn sang bên cạnh, thấy một cục gạch đang ném thẳng đến đầu mình... Nếu3như bị nó đập mạnh vào đầu thì không biết sẽ thế nào đây, may là lúc này dao bạc của Đinh Nhất đã bay đến, đập vỡ viên gạch kia ngay lập tức!
Lúc tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên chính là thanh gỗ mục Lưu Tiểu Lỗi. Có điều lúc này hai mắt hắn trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt còn mơ hồ xuất hiện thi ban...
Không đúng! Tên này không phải là linh thể, mà thực sự là thi thể!
Cũng đúng, sao hồn phách lại có thể nhấc được cục gạch nặng như thế đi ném người chứ! Nhưng không phải thi thể của hắn đã bị hỏa táng rồi à?!
Tôi mặc dù tránh được đòn trí mạng của Lưu Tiểu Lỗi, nhưng hắn như không quan tâm đến chuyện trong tay không có vũ khí, vẫn tiếp tục vẫy tay cảm giác giống như đang biểu diễn vậy.
Chú Lê bước xuống xe, tay cầm bùa hộ lên một tiếng rồi dán vào mặt Lưu Tiểu Lỗi, tên này lập tức đứng yên không nhúc nhích.
Tôi thấy Lưu Tiểu Lỗi đã bị chú Lê khống chế thì thở phào, sau đó đi quanh tên này ba vòng. Liên tục mắng Bạch Kiện ngu ngốc, không phải anh ta nói thi thể đã bị hỏa táng rồi à?
Chú Lê cẩn thận xem xét thi thể Lưu Tiểu Lỗi, sau đó cau mày nói: “Đây là một thi thể bị dùng thuật hành thi, mau gọi điện cho Bạch Kiện, bảo anh ta gọi đến nhà tang lễ, lập tức cho xe đến chở thi, thứ này phải hỏa táng ngay!”
Lúc Bạch Kiện nhận được điện thoại của tôi cũng giật mình, đáng lý ra hai đồng nghiệp của anh ta đã trực tiếp đến nhà tang lễ xác minh, không thể nào phạm sai lầm?! Nhưng trên đời không có nhiều “có lẽ” như thế!
Lúc này tôi nhìn con chó trong túi vải, nó đã bị dọa sợ đến không dám kêu tiếng nào. Tôi vội đổ túi ra, hộp đồ ăn lúc nãy bị hốt vào với nó, bây giờ đã đổ ra khắp mình mẩy.
Thấy con vật nhỏ bị kinh sợ, tôi cũng áy náy nên đổ hết thịt vụn trong túi ra, cho nó ăn. Nhưng có lẽ nó không dám tin tôi nữa, chỉ ăn hai ba miếng rồi quay đầu chạy thẳng, biến mất trong bóng đêm...
Tôi chẳng biết làm gì nhìn theo hướng con chó chạy đi, có lẽ sau này danh dự của tôi trong lòng mấy con chó lang thang sẽ chẳng phải người tốt gì.
Cuối cùng, Bạch Kiện mắng hai đồng nghiệp đến nhà xác kia một trận, sau đó tự liên hệ với nhà tang lễ, để bọn họ cho xe đến chỗ chúng tôi đưa thi thể Lưu Tiểu Lỗi đi.
Vì không yên tâm, ba chúng tôi cũng đi theo. Sau khi về đến nhà tang lễ, tôi thấy Bạch Kiện và hai cấp dưới người đầy bụi cũng chờ sẵn ở đấy. Sau đó bọn họ tìm hai người công nhận phụ trách đốt thi thể dọa một trận, bọn họ mới nói ra sự thật, trong đêm hỏa táng, thi thể Lưu Tiểu Lỗi cũng mất đi!
Hai người này sợ bị người nhà đòi bồi thường, nên trong lúc quét lò đã lấy chút tro cốt của người khác bù vào cho đủ, lừa cha mẹ Lưu Tiểu Lỗi, nói thi thể con họ đã được hỏa táng. Ông bà Lưu đã tám mươi tuổi, mặc dù không được nhìn thấy con lần cuối, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhận “Tro cốt” của con trai.
Về sau Bạch Kiện lấy video giám sát tối hôm đó để kiểm tra, phát hiện ba giờ sáng hôm đó, có một bóng đen đột nhiên đến chỗ đặt thi thể Lưu Tiểu Lỗi. Sau đó từ tủ lạnh ở phía Tây nhà xác, một ngăn kéo được kéo ra từ từ, đối tay màu xám đen từ bên trong thò ra...
Cũng may khi xem đoạn video này, Bạch Kiện đã đuổi hết người ra ngoài, nếu để những người nhát gan nhìn thấy cảnh này, chắc không ai dám làm việc ở nhà tang lễ nữa.
Sau đó, trong video, chỉ thấy Lưu Tiểu Lỗi đã chết lại giống như sống lại, tự bước ra khỏi tủ lạnh, sau đó theo bóng đen dưới chân bước về phía trước, nhanh chóng ra khỏi nhà tang lễ.
Lúc này Bạch Kiện không cẩn tôi nói, đã cho người lấy video giám sát ven đường tiếp tục theo dấu Lưu Tiểu Lỗi, tên này đi thẳng về nội thành sau đó đến ngoài khu chung cư chúng tôi.
Những hình ảnh này cũng giải thích vì sao Lưu Tiểu Lỗi có thể biến mất bí mật... Vốn tên này bình thường trốn ở dưới một cống thoát nước chỗ vắng vẻ, khi hắn cảm thấy gần đó có động vật bị ngược đãi, hắn sẽ lập tức đẩy nắp cống chạy ra, nhanh chóng tìm mục tiểu hắn muốn công kích.
Lần hỏa táng thi thể Lưu Tiểu Lỗi này, chú Lê tự giám sát. Đương nhiên, trước đó tôi cũng từng chạm vào thi thể, nhưng vẫn không cảm nhận được chút tàn hồn nào trên đó, có trời mới biết cái bóng đen dẫn thi thể kia ra đến cùng là thứ gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.