Chương trước
Chương sau
Tôi nghe tiếng đi qua, muốn xem thử có phải lại có kẻ nào thiếu đạo đức đang bắt nạt chó hoang hay không... Kết quả khi tôi lò dò nhìn về phía sau bụi cây, một đôi chân người thình2lình xuất hiện trước mặt tôi!
Đúng lúc này, đột nhiên một bóng đen từ lùm cây vụt ra, chạy mất dạng nhanh như chớp, trông giống như một con mèo đen nhỏ. Tôi bị thứ kia xô ra làm khựng lại5một chút, lúc này mới nhớ tới còn có một người nằm ở bên kia lùm cây, không khéo lại là ông cụ nào ra ngoài tập thể dục phát bệnh cấp tính đột ngột.
Vì thế tôi không nghĩ ngợi nhiều,6nhảy vọt qua bụi cây, muốn xem thử người thế nào rồi? Kết quả khi tôi đi đến đằng trước người nọ, không khỏi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo... Người này lại chính là Lưu Tiểu Lỗi hôm trước bị5mọi người gỗ cổ đưa đến đồn công an!
Mới đầu tôi tưởng là người chủ nuôi chó nào bất bình trong lòng gặp được hắn, nhất thời thầm khó chịu nên đánh hắn bị thương cơ. Nhưng khi tôi nhìn đến3mặt của hắn, lập tức cả kinh! Thằng nhãi này nào còn là người sống nữa đầu! Rõ ràng chính là một cái xác đã cứng đờ rồi!
Da hắn xanh đen, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đau đớn, khoé miệng còn sùi bọt và máu, trước khi chết chắc hẳn đã giãy giụa khốn khổ một trận. Lúc này tôi phát hiện cạnh chân hắn ta quăng một cái túi nilon quen mắt, chẳng phải là cái túi McDonald"s mà tối hôm trước hắn dùng để đựng bả độc đầy sao?
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ quặc nhất chính là, tôi lại không cảm nhận được chút tàn hồn nào cả, bằng không vừa rồi vừa tới gần là phải biết Lưu Tiểu Lỗi đã chết mới đúng!
Tuy có nghi ngờ, nhưng tôi vẫn báo cảnh sát trước tiên, suy cho cùng buổi tối hôm trước tôi cũng tham gia hành động “bắt giữ” đó, để không gây thêm phiền phức không cần thiết, tôi cũng không đụng chạm vào thi thể của Lưu Tiểu Lỗi.
Bởi vì đồn công an cách khu chung cư của chúng tôi rất gần, cho nên cảnh sát chạy đến đây rất nhanh. Khi họ nhìn thấy người chết là Lưu Tiểu Lỗi thì cũng rất kinh ngạc, buổi tối hôm trước hắn ta còn tung tăng nhảy nhót cơ mà, sao hôm nay đột nhiên lại chết rồi thế này?
Lúc này Đinh Nhất dắt Kim Bảo trở về, đúng lúc nhìn thấy tôi đang nói chuyện với cảnh sát thì vội chạy tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Khi anh ta nhìn thấy Lưu Tiểu Lỗi trên đất thì cũng cau mày lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Tôi cho lời khai với cảnh sát xong, họ lưu lại thông tin liên hệ của tôi, nói nếu còn cần tìm hiểu tình huống gì đó sẽ gọi điện thoại lại. Sau khi về đến nhà, tôi mới kinh hãi nói cho Đinh Nhất: “Tôi không cảm nhận được chút tàn hồn nào của Lưu Tiểu Lỗi cả!”
Đinh Nhất cũng mang sắc mặt âm trầm: “Nhìn trạng thái khi chết của thằng nhóc kia, giống như trúng độc”
“Trúng độc? Ai có thể độc chết hắn? Hắn lại không phải chó hoang, tùy tiện ăn bả độc mà người khác cho chắc?” Tôi khó hiểu.
Đinh Nhất lắc đầu nói: “Cái này thì không rõ lắm, có điều chắc chắn không phải thằng nhóc này tự sát chết là được”
Tin Lưu Tiểu Lỗi chết lan truyền trong khu chung cư rất nhanh, có người nói hắn chết cũng đáng, cũng có người càng nghi ngờ là hắn bị người chủ nuôi chó nào đó trong lòng còn ôm thù hận giết chết.
Nhưng tình hình cụ thể như thế nào, còn phải xem kết quả điều tra của cơ quan công an. Nhưng chuyện Lưu Tiểu Lỗi không có tàn hồn lại làm tôi có nỗi bất an mơ hồ, chỉ sợ vụ này không đơn giản như vẻ bề ngoài..
Vài ngày sau, cảnh sát phụ trách chính của vụ án này gọi mấy chủ nuôi cho có tham gia “bắt giữ” hôm đó đến đồn công an để tìm hiểu tình hình, dĩ nhiên tôi cũng nằm trong đó. Đinh Nhất nói không sao, đúng là Lưu Tiểu Lỗi trúng độc mà chết, hơn nữa căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi, nguồn gốc của chất độc chính là những bả độc mà hắn ta quăng trong khu chung cư để đầu độc chó.
Lưu Tiểu Lỗi là con trai một trong nhà, hai vợ chồng già nhà họ Lưu hơn bốn mươi tuổi mới có một cục cưng bảo bối như vậy, cho nên cưng chiều đến nỗi khiến hắn chẳng ra gì. Hiện giờ cục cưng bảo bối này chết rồi, chắc chắn họ chịu đả kích rất lớn, mấy ngày nay cứ tới đồn công an khóc lóc làm loạn, một hai bắt cảnh sát phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.
Dù sao cũng là vụ án dính tới mạng người, đương nhiên cảnh sát sẽ lập hồ sơ điều tra, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, những giăm bông nhét thuốc diệt chuột đó đều là do Lưu Tiểu Lỗi tự đi siêu thị mua về làm ra.
Điểm chết người nhất là, cảnh sát kiểm tra video giám sát vào cùng ngày, phát hiện không biết là sợi dây thần kinh nào của thằng này bị nối sai, khi đi ra khỏi cửa sau của toà nhà thì vừa đi vừa ăn những miếng giăm bông nhét thuốc diệt chuột đó, đây không phải tự tìm chết à?
Tất nhiên hai vợ chồng già nhà họ Lưu không thể chấp nhận kết luận là con trai tự sát, nhưng trong video lại đúng là Lưu Tiểu Lỗi tự ăn số bả độc đó. Hôm nay cảnh sát tìm chúng tôi tới là muốn hỏi một vài tình huống vào ngày bắt giữ hắn ta.
Thực ra vấn đề này cũng không khó nói, bởi vì đêm đó lúc báo án, mấy người chủ nuôi chó cũng đã nói rất rõ ràng rồi. Nhưng nếu cảnh sát người ta đã mời đến, thì chúng tôi cũng đành phải kể lại sự việc đã trải qua thêm lần nữa. Đương nhiên, chắc chắn lời khai không có gì khác ngày báo án cả.
Thêm nữa mấy chủ nuôi chó chúng tôi chỉ đơn giản là giúp đỡ mà thôi, bởi vì chó của chúng tôi chưa từng ăn bả độc mà Lưu Tiểu Lỗi thả, vậy nên chúng tôi nhanh chóng được cởi bỏ hiềm nghi.
Ra khỏi đồn công an, tôi đi thẳng đến nhà chú Lê, kể chuyện Lưu Tiểu Lỗi không có tàn hồn cho chú ấy. Chú bày ra vẻ mặt âm trầm: “Chắc chắn thằng nhóc này đã đụng thứ gì không nên trêu vào rồi, đây cũng coi như là tự hắn gây ra, không trách được ai...”.
Cũng phải... Ở nhà không làm việc thiện, ra cửa bị mưa to xối đầu! Đây là chúng tôi biết có hai con chó bị hắn ta đánh bả chết, nhưng những con chưa biết thì sao? Thằng nhãi này làm những bả độc đó rất có kinh nghiệm, chỉ sợ chắc chắn không phải lần đầu tiên hắn ta làm như vậy.
Bạn nói xem đang yên đang lành lại đi làm mấy việc thiếu đạo đức đấy làm chi? Có sức đó còn không bằng tìm một công việc đàng hoàng cho rồi! Nghe nói gã Lưu Tiểu Lỗi này đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì, mỗi ngày ngửa tay đòi tiền cha mẹ để tiêu xài.
Hai vợ chồng già nhà họ Lưu giờ đều đã hơn bảy mươi tuổi rồi, mà còn phải nuôi một đứa con trai không nên thân như vậy. Bây giờ thì hay rồi, tự gây tội lại làm khổ cha mẹ, bạn nói những ngày tháng tiếp theo, họ phải sống thế nào đây?!
Sau đó những nhà trong khu chung cư thấy hai vợ chồng già này đáng thương nên sôi nổi quyên góp một ít tiền cho bọn họ, hi vọng ngày tháng sau này của hai vợ chồng già có thể tốt hơn chút đỉnh. Vụ án của Lưu Tiểu Lỗi cuối cùng được xác định là tự sát, sóng gió của vụ thả bả chó trong khu chung cư chúng tôi cũng coi như hoàn toàn qua đi.
Tuy nhiên ai cũng không ngờ, mới yên ổn hơn một tháng, gần khu chung cư chúng tôi lại xuất hiện một “Bằng đập đầu”, chuyên dùng gạch đánh người vào ban đêm, nghe nói có một thằng nhóc bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện.
Tôi không ngờ mới đầu năm lại có nhiều chuyện như vậy, bây giờ cảnh sát cũng quá bất lực rồi! Kết quả tối mới oán trách xong, cùng ngày đã nhận được điện thoại của đồng chí Bạch Kiện, nói là có việc bảo tôi đến cục tìm anh ta, xem ra đúng là không thể nói xấu sau lưng người ta mà...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.