Chương trước
Chương sau
Lúc đầu, tôi nghĩ chuyện này thế là xong rồi, sắp tới chắc sẽ không gặp lại Bạch Kiện nữa, dù sao không phải lúc nào cũng có những vụ án quái dị như thế? Không ngờ mới được mấy ngày, tôi đã lại bị trưởng phòng Bạch mời đến phòng làm việc…
Từ sáng sớm anh ta đã ba lần gọi điện giục tôi mau đến, vừa vào2phòng đã thấy chồng tài liệu cao ngang đầu. Tôi cười nói: “Sao thế trưởng phòng Bạch, mới ngày đầu tiên của năm mới đã vất vả thế này à?”
Bạch Kiện đang cúi đầu đọc tài liệu, nghe tiếng của tôi mới ngẩng đầu lên nhìn, vội bỏ tài liệu xuống, sau đó đi ra đóng cửa lại. Tôi thấy anh ta vội vàng như thế thì hỏi5làm sao? Làm như có chuyện gì đặc biệt thế?
Kết quả anh ta lại nói khẽ: “Ai… đừng nói nữa, đêm qua trong cục của anh xảy ra một chuyện lớn, bây giờ vẫn đang giữ tuyệt mật với bên ngoài, nhưng bây giờ anh không nghĩ ra cách nào cả, nên đành gọi cậu đến!”
Tôi hiếu kỳ: “Trong cục các anh xảy ra chuyện lớn gì?”
Bạch Kiện6nặng nề nói: “Lúc đầu, hôm qua cũng không có vụ án lớn gì, mặc dù tất cả nhân viên đều tăng ca, nhưng đó là vì để dự phòng có sự kiện bất ngờ phát sinh dịp Tết Nguyên Đán. Không ai ngờ, lúc chín giờ hơn, đúng lúc anh và mấy anh em đang ăn đêm, thì đột nhiên nghe thấy trên tầng có ba tiếng5súng nổ!”
“Không phải chứ? Có người chết không? Tôi nói này, ai dám đem vũ khí đến Cục công an gây rối vậy?” Tôi kinh ngạc nói.
Bạch Kiện thấy tôi hỏi vậy, ném tư liệu trong tay cho tôi: “Cậu tự xem đi, chính là cậu ta! Ba phát súng đó đều nhằm vào một vị lãnh đạo, mặc dù đã nhanh chóng đưa đi cấp cứu, nhưng3bây giờ có thể sống được hay không thì cũng chưa biết!”
Tôi nhận tài liệu, thấy đây là hồ sơ của một người mới tham gia lực lượng cảnh sát. Tên nhóc này tên là Trương Khải Lượng, vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, nhìn ảnh chụp có vẻ rất nhanh nhẹn, còn trên hồ sơ cũng chỉ rõ thân thế tương đối trong sạch. Cha có nhà máy, mẹ làm giáo viên, cũng đều đang đi làm.
Tôi nghi ngờ chỉ vào hồ sơ của Trương Khải Lượng: “Anh nói người đêm qua nổ súng giết người chính là tên nhóc này?”
Bạch Kiện nghiêm túc nói: “Chính là cậu ta…”
Sau đó, anh ta kể cho tôi nghe chuyện tối qua, vì lúc đó cả cục đều tăng ca ở đơn vị, cho nên cục trưởng cho phép họ gọi đồ ăn về. Tuy nói mọi người đều tăng ca, nhưng thực tế, cũng không ai có án gì gấp nên tất cả chỉ là ở đơn vị chuẩn bị thôi.
Năm mới, nên tâm trạng mọi người đều khá tốt, vừa cười vừa nói, nhưng lúc chín giờ bốn lăm phút hôm đó, đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng súng rõ ràng vang lên từ tầng trên Cục công an.
Mọi người đều giật mình, lập tức cảnh giác chạy về văn phòng mình kiểm tra, cuối cùng mọi người phát hiện Trương Khải Lượng đang giơ súng trong văn phòng chính ủy Tôn Ái Huy.
Lúc mọi người giành lại được súng từ tay Trương Khải Lượng, chính ủy Tôn Ái Huy đã trúng cả ba phát súng, bất tỉnh nhân sự.
Trương Khải Lượng mới được phân đến cục của họ, súng cũng mới được phát. Không ai ngờ, chỉ còn vài tiếng nữa sẽ đến năm mới, ngay trong Cục công an lại xảy ra vụ án cảnh sát dùng súng giết đồng nghiệp!
Chính ủy Tôn lập tức được đưa đến cấp cứu ở bệnh viện gần đó, có điều nghe đồng nghiệp đi cùng đến bệnh viện nói, ba phát súng đó đều trúng vào ngực nên cơ hội sống rất thấp.
Còn Bạch Kiện cũng cả đêm thẩm vấn Trương Khải Lượng, muốn biết cậu ta có thù oán gì với Chính ủy Tôn đến mức nhất định phải nổ súng khi chỉ còn có vài tiếng nữa là sang năm mới?!
Nhưng nói cũng kỳ lạ, sau khi Trương Khải Lượng bị còng tay đưa vào phòng thẩm vấn, từ đầu đến cuối không nói câu gì, mặc kệ người thẩm vấn hỏi thế nào, cậu ta vẫn không hé môi.
Đến tận khi mọi người không còn cách nào khác, đành bảo Bạch Kiện đang ở ngoài xem video theo dõi vào thẩm vấn. Có điều, Bạch Kiện vừa đi vào, Trương Khải Lượng quả thật có phản ứng. Đầu tiên cậu ta nhìn chằm chằm Bạch Kiện không chớp mắt, sau đó nói: “Lão đại, có thể cho tôi điếu thuốc không? Lan Châu là được.”
Bạch Kiện thầm hồi hộp, vì đã từng có một đồng nghiệp thường xuyên nói câu này với anh, chẳng qua khi người đó nói, anh không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng đến khi người đồng nghiệp đó hy sinh, anh nghĩ sẽ không bao giờ còn có cơ hội nghe lại câu đó nữa.
Cho nên khi nghe câu tương tự phát ra từ miệng Trương Khải Lượng, anh đã rất khiếp sợ! Giọng điệu kia, thần thái đó, giống hệt đồng đội đã hy sinh kia của anh!
“Cậu…?” Bạch Kiện đã thành lão làng trong chuyện thẩm vấn, vẫn cảm thấy không biết nên nói gì.
Còn Trương Khải Lượng không hề ngạc nhiên, chỉ cười nhẹ với Bạch Kiện nói: “Một nghìn năm trăm hai mươi bảy ngày, tôi thực sự rất nhớ mọi người!”
Câu này vừa nói ra, tâm trạng Bạch Kiện không thể dùng từ chấn kinh để hình dung nữa, lúc lấy thuốc, tay anh cũng run run! Chuyện người đồng nghiệp kia chết cũng đả kích rất lớn đến Bạch Kiện, hoặc nên nói Bạch Kiện luôn tự trách rất nhiều về chuyện này.
Một nghìn năm trăm hai mươi bảy ngày, cũng là hơn bốn năm trước, Bạch Kiện phái một cảnh sát trẻ đi làm rõ thân phận của một cảnh sát phạm tội, bị sát hại tàn nhẫn. Lúc đó anh ta mới hai mươi tư tuổi, cũng vừa mới tham gia công tác không lâu.
Là Bạch Kiện đích thân chọn anh ta đi chấp hành nhiệm vụ lần này, thứ nhất là vì anh ta ưu tú trên tất cả các phương diện, nguyên nhân khác vì anh ta là người mới, vẫn còn lạ mặt nên sẽ không dễ bị lộ thân phận.
Lúc đó Bạch Kiện cho rằng, nhiệm vụ đó tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót, nhưng kết quả lại khiến một cảnh sát hy sinh, đây là chuyện anh chưa từng nghĩ đến.
Mặc dù nói làm cảnh sát lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện như vậy, nhưng cho đến bây giờ, Bạch Kiện vẫn không hiểu được tại sao người đó lại bị bại lộ thân phận!? Lúc thi thể của anh ta được tìm thấy, ngoài vết thương trên ngực, cơ thể không còn vết thương chí mạng nào khác, một phát bắn mất mạng.
Lúc đó Bạch Kiện là người chỉnh lại cho thi thể, tự mặc đồng phục cảnh sát vào cho người đó. Vì Bạch Kiện không muốn để người nhà anh ta nhìn thấy thi thể lạnh giá của con mình với vết thương trên ngực…
Mặc dù người đó đã hy sinh được một nghìn năm trăm hai mươi bảy ngày, thế nhưng Bạch Kiện mỗi giờ mỗi phút đều không nghĩ ra được tại sao anh ta lại bị lộ? Và hy sinh như thế nào? Vì trong lòng Bạch Kiện luôn tin rằng phán đoán của mình không sai, anh ta là một cảnh sát ưu tú, hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi quay về đội ngũ!
Sau khi Bạch Kiện run run châm điếu thuốc Lan Châu cho Trương Khải Lượng, cậu ta hít một hơi sâu rồi nói: “Lão đại… sau này nhớ bảo trọng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.