Chương trước
Chương sau
Mạc Phong buồn khổ hỏi tôi: “Mấy đứa trẻ trong thôn Mạc Gia chúng tôi… cuối cùng vẫn sống tiếp được?”
Tôi gật đầu: “Vẫn còn sống, nhưng hẳn là rất khó khăn để thoát ra khỏi ám ảnh từ cái chết của mọi người, cuối cùng cả đời họ vẫn đi tìm một đáp án không thể nào biết được.”
Nghe tôi nói vậy, gương mặt Mạc Phong2lộ vẻ bi thương, nhưng anh ta vẫn không thay đổi dự tính ban đầu. Tôi rất không hiểu, vì sao trong thôn này không được giết người, vì sao họ thà chết chứ quyết không muốn rời đi?
Mạc Phong thấy tôi không chịu đi thì gọi con của anh ta là Mạc Hải vào nhà, sau đó lấy một quyển sách cổ giao cho thằng bé,5rồi anh ta nói cho tôi biết lai lịch liên quan tới thôn Mạc Gia…
Rất nhiều năm về trước, những người trong thôn Mạc Gia mang theo cả dòng họ nhà mình đến nơi này định cư. Họ vốn là một chi của tộc Hắc Miêu trên núi, vì không thích cuộc sống máu tanh nơi quê nhà nên bỏ trốn.
Họ của những người này vốn không6phải họ Mạc, vì muốn dung nhập vào với người Hán nên họ tự đặt họ Mạc cho mình, có ý nghĩa là “không hỏi lại quá khứ”. Lúc ấy, những người đầu tiên của thôn Mạc Gia đều mang cổ trùng trong người, họ là những người có nghiệt nợ… Vì muốn đoạn tuyệt với quá khứ, họ chôn những cổ trùng mà mình nuôi ở5bên dưới mảnh đất này, đồng thời hạ vạn trùng cổ cho tất cả mọi người trong tộc.
Mỗi một con cổ trùng đều có linh tính, chúng vô cùng oán giận khi bị chủ nhân bỏ rơi, dù chúng bám sâu dưới mặt đất, nhưng chỉ là tạm thời ẩn núp, một khi cảm giác được chủ nhân của mình đi xa thì sẽ phá đất lên3cắn trả lại chủ, bởi vậy mà người thôn Mạc Gia đời đời kiếp kiếp không thể rời khỏi mảnh đất này được. Và nơi này cũng không thể xuất hiện oan hồn, nói cách khác thì trong thôn không thể có người đột tử, nếu không những oán khí bên dưới cũng sẽ làm cổ trùng thức tỉnh…
Lại nói đến “vạn trùng cổ”, từ đời thứ nhất mà người thôn Mạc Gia định cư ở đây thì trên người họ đã có vạn trùng cổ rồi, con cháu đời sau của họ cũng có vạn trùng cổ. Loại vạn trùng cổ này có thể thông qua đường máu mà lây nhiễm cho thế hệ sau, bởi vậy mà người trong thôn Mạc Gia chỉ có thể cưới vợ ở bên ngoài về chứ không thể gả ra ngoài.
Khi vạn trùng cổ bị phù chú khởi động, người trúng cổ sẽ chết ngay, đồng thời biến thành những xác sống cắn chết những người còn thở ở gần đó, đương nhiên là trừ những người cũng có vạn trùng cổ trong người, cũng chính là những đứa trẻ mang vạn trùng cổ chưa trưởng thành…
Lúc này, những cổ trùng dưới đất sẽ tự động sống lại, phá đất chui lên mà từng bước ăn mòn những chủ nhân đã biến thành xác sống của mình. Cổ trùng cùng sinh cùng diệt với chủ nhân, chủ nhân đã chết, cổ trùng cũng sẽ ăn mòn thi thể của chủ nhân rồi hóa thành một vũng máu… Còn những đứa trẻ kia, vì chúng còn chưa thành niên nên cổ trùng ở dưới đất không nhận làm chủ, bởi vậy cũng không cắn trả chúng! Đây chính là mối liên hệ giữa vạn trùng cổ và thôn Mạc Gia.
Tôi nghe kể mà trong lòng thầm giật mình, bởi vì tôi phát hiện những điều Mạc Phong nói về vạn trùng cổ hơi khác với những gì mà Lương Phi nói, nếu không phải tin tức sai lầm do truyền qua nhiều thế hệ, thì có nghĩa là Lương Phi cố ý lừa gạt chúng tôi.
Theo lời của Mạc Phong thì những người trong thôn Mạc Gia hiện giờ đều có vạn trùng cổ, một khi khởi động vạn trùng cổ trong người họ, thì họ sẽ lập tức biến thành xác sống và cả những cổ trùng mà đến giờ vẫn chưa được tiêu diệt hết! Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Lương Phi gạt chúng tôi…
Tôi chứng kiến Mạc Phong truyền vài thứ cho con mình và nói cho thằng bé biết cách tự bảo vệ tính mạng cuối cùng, làm như thế có thể giữ lại được huyết mạch của thôn Mạc Gia. Nhưng có chuyện mà tôi nghĩ mãi cũng không ra, vì sao Mạc Phong không để những đứa trẻ này đi ngay bây giờ?
Nhưng Mạc Phong lại nói với tôi rằng: “Mặc dù những đứa trẻ này chưa trưởng thành, cổ trùng ở dưới đất sẽ không nhận chúng làm chủ, nhưng nếu bây giờ mà chúng rời khỏi thôn Mạc Gia thì những cổ trùng bên dưới sẽ lập tức coi chúng như chủ nhân mà ngoi lên cắn trả. Chỉ có chờ đến khi thi thể của những người lớn trong thôn bị cổ trùng ăn mòn sạch sẽ, tất cả cổ trùng biến thành bãi máu thì bọn trẻ mới có thể rời đi an toàn.”
Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh bi thảm đó xảy ra, nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào để cứu họ. Có lẽ tôi chỉ là một nhân chứng của lịch sử, chỉ có thể nhìn chứ không thể thay đổi được gì, vì dù sao tất cả những chuyện này đều đã từng xảy ra rồi.
Cuối cùng, Mạc Phong vẫn đưa tôi lương khô và nước uống để tôi rời đi, vì họ không muốn tôi ở lại mạo hiểm, dù tôi đã nói rằng mình sẽ không chết ở thôn Mạc Gia, nhưng bọn họ vẫn kiên trì bắt tôi phải đi.
Khi rời khỏi thôn Mạc Gia, tôi quay lại nhìn thật lâu, dù biết tất cả những thứ này đều chỉ là ký ức của những vong hồn trong thôn Mạc Gia mà không phải là hiện thực, nhưng tôi vẫn không kìm nén được mà cất tiếng thở dài.
Quả nhiên, khi tôi vừa rời khỏi thôn Mạc Gia không bao lâu thì thấy ở phía trước có một thôn Mạc Gia khác, xem ra không gian được bện ra từ những ký ức này cũng không lớn lắm.
Lúc này, tôi nhìn thấy mấy chục tên lính Nhật do tên chó Hán gian kia dẫn đầu, phi ngựa tiến vào thôn, chúng không nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa thôn… Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh người ăn người nên trèo lên một cây đại thụ ở cửa thôn, ngắm nhìn thung lũng nơi xa xa…
Chẳng bao lâu, tôi nghe thấy ở trong thung lũng vang lên mấy tiếng súng, sau đó có rất nhiều người phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tôi tin chắc những tiếng kêu này đều xuất phát từ đám lính kia, vì lúc này những người dân thôn Mạc Gia đã không còn là người sống nữa rồi.
Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục một lúc, thời gian dần trôi qua, trong thôn bắt đầu yên tĩnh trở lại, tôi đứng trên cành cây nhìn từ xa xa chỉ có thể thấy trong thung lũng là một mảng máu đỏ tươi… Tôi chờ một lúc lâu sau mới thấy một đám trẻ dính đầy máu đi từ trong thôn ra, trong đó có cả Mạc Hải, con trai của Mạc Phong.
Tôi thấy bọn trẻ đi ra cửa thôn rồi biến mất, có lẽ trong trí nhớ của những vong hồn này, thì ký ức có liên quan tới đám trẻ kia chỉ dừng lại ở đây mà thôi. Mùi máu tươi phả ra từ hướng thung lũng làm tôi buồn nôn vô cùng, rồi cành cây dưới chân mình không còn, tôi rơi xuống!
Cựa quậy một chút, tôi ngồi dậy từ trên giường, lúc này tôi phát hiện thân thể của mình không bị rơi xuống gốc cây mà là rơi xuống giường. Tôi nhìn xung quanh một lát và phát hiện đây là nhà của chú Lê, tôi còn có thể nghe thấy tiếng nói của chú ấy đang nói chuyện với người nào đó ở bên ngoài.
Đứng dậy, tôi đi xiêu vẹo ra ngoài, người đang nói chuyện với chú Lê chính là chú họ của tôi, hai lão này đang bàn bạc cái gì đó, còn Đinh Nhất thì đứng ở một bên với đôi lông mày cau chặt lại.
“Mọi người đang bàn bạc cái gì thế?” Tôi tò mò.
Nhưng ba người bọn họ chẳng ai để ý đến tôi cả, hoàn toàn coi tôi như không khí. Tôi cảm thấy tức giận, định lấy một cái chén trên bàn mà ném Đinh Nhất, nào ngờ cầm cái chén lên mới phát hiện tay mình không thể đụng vào được!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.