Mấy con thú nhỏ này chắc chưa từng ăn vịt nướng, cả đám vừa ăn vừa gừ gừ, như sợ bị người khác cướp mất.
Nhìn chúng ăn ngon lành, tôi nói nhỏ với chú Lê: “Bệnh của chúng rất nghiêm trọng, nếu trực tiếp thả đi… có lẽ không sống được bao lâu.”
Chú Lê nhìn mấy con hồ ly đang ăn ngon lành: “Thế2à? Cháu thấy bọn nó con nào con nấy ăn mạnh chưa kìa! Ham muốn sống mạnh mẽ như vậy sao có thể chết dễ dàng chứ?”
Tuy nói vậy, nhưng tôi biết chúng có thể kiên trì lâu như thế đã là một kỳ tích, thật không biết chúng nó làm thế nào đưa đám Ngô Địch vào hang đá được. Hơn nữa bây5giờ tâm trí của chúng không hoàn chỉnh, còn gánh mạng người trên lưng, tuỳ tiện thả chạy đi, có quỷ mới biết chúng có thể vì sống sót mà tiếp tục giết người không…
Nhưng về chuyện của hồ tiên, chú Lê nói mình cũng không rành, xét đến cùng ngày thường chú ấy tự cho mình rất cao giá, trước nay không giao6tiếp với thần tiên hoang dã, tất nhiên hiểu biết sẽ ít hơn. Nếu muốn nói có ai biết nhiều về mấy thứ này, vậy chỉ có thể nhắc đến người “chú họ” kia của tôi thôi.
Tôi do dự không biết có nên gọi điện thoại cho chú họ không, cũng không biết bây giờ chú ấy còn có thể nghe điện thoại của5tôi hay không.
Tuy rằng chưa chắc ăn cho lắm, nhưng tôi vẫn bấm gọi số điện thoại của chú họ, điện thoại đổ hai hồi chuông, một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tiến Bảo?”
“Chú họ, gần đây chú thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851461/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.