Chương trước
Chương sau
Không ngờ đến mười giờ, khi tôi thảnh thơi đến trung tâm giao dịch, lại thấy Đinh Nhất vẫn đang đứng ngoài cửa, sau lưng anh ta là cả hàng dài người…
Tôi thấy cửa trung tâm còn chưa kéo lên, chẳng lẽ hôm2nay nghỉ làm?
Tôi đến cạnh Đinh Nhất, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh vẫn đứng ngoài này?”
Đinh Nhất bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết hôm nay làm sao? Đáng lý ra nếu không làm việc bình thường thì nên dán thông báo5chứ!”
Mấy người xếp hàng sau Đinh Nhất cũng bực tức mồm năm miệng mười, thậm chí có người còn bắt đầu chửi thề! Nhưng cửa trung tâm giao dịch vẫn đóng nguyên…
Lúc đó tất cả mọi người đều xếp hàng dưới bậc thang6ở cửa ra vào, không ai đi đến gần cửa, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuốn đóng im ỉm kia, chợt xuất hiện dự cảm xấu… Tôi nghĩ nghĩ rồi đi lên mấy bậc cầu thang.
Những người xếp sau thấy tôi5đi lên cũng định bước theo lên, tôi vội quay lại nói to: “Đừng đi lên! Hình như có chuyện gì đó!”
Con người thời đại này đều thích xem trò hay nhưng lại sợ phiền phức, nên nghe tôi nói trong đó hình3như có chuyện thì tránh ra xa… Tôi cũng không để ý đến họ, từng bước đi lên bậc thang, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đặt trên cửa cuốn…
Đây là hình ảnh thảm thiết nhất mà tôi từng nhìn thấy đến giờ, các nhân viên ở từng cửa và nhân viên bảo vệ, tổng cộng là bảy người đều chết thảm trong đó!
Đinh Nhất thấy hô hấp của tôi ngày càng nặng nề, vội đỡ tay tôi nói: “Có chuyện gì rồi? Bên trong xảy ra chuyện gì à?”
Tôi hoảng hốt nói với anh ta chuyện bên trong, rồi nhìn lại dưới cửa cuốn tôi vừa chạm vào, dưới cửa bắt đầu có máu chảy ra…
“Máu! Mọi người nhìn kìa, có máu từ bên trong chảy ra!” Một người phụ nữ đứng gần chúng tôi nhất hét lên.
Những người đằng sau càng cố tránh đi, sợ dính máu vào người.
Lúc này một chiếc xe Honda màu trắng dừng ở cổng, một người đàn ông có vẻ là lãnh đạo bước xuống, bình tĩnh gọi điện: “Xảy ra chuyện gì thế? Đã hơn mười giờ rồi, sao trung tâm vẫn chưa mở cửa? Người bên trong chết hết rồi à!”
Sau đó lãnh đạo mặc áo đen vội bước lên bậc thang, liên tiếp đập cửa cuốn hét lớn: “Lão Lưu! Lão Lưu! Mau mở cửa ra!”
Nhưng ông ta đập mãi bên trong cũng không có phản ứng gì, lúc này tôi có lòng tốt nhắc nhở ông ta: “Vị lãnh đạo này, tôi đề nghị ông nên báo cảnh sát đi!”
Vị lãnh đạo áo đen khoát tay nói: “Không sao, không sao, có thể bên trong đang dọn vệ sinh, chút nữa sẽ…” Ông ta nói được một nửa thì dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn máu đang chảy ra bên dưới cửa cuốn.
“Cái này… cái này là cái gì… chuyện gì đây?” Vị lãnh đạo mới vừa rồi còn bình tĩnh, giờ đã lắp bắp.
Tôi cũng không giải thích nhiều với ông ta, chỉ nói câu kia: “Báo cảnh sát đi! Chắc chắn bên trong xảy ra chuyện rồi!”
Trong lúc vị lãnh đạo kia hốt hoảng gọi 110, thì tôi cũng gọi cho Bạch Kiện, cảm thấy vụ này chắc chắn sẽ gây kinh động đến tỉnh nên mới gọi cho anh ta.
Quả nhiên, sau khi Bạch Kiện nhận điện thoại thì nhanh chóng phái người chạy đến, tốc độ của họ còn nhanh hơn 110 nhiều. Lâu rồi không gặp tên này, dáng người tốt hơn lúc trước nhiều, có lẽ gần đây không quá bận nên có thời gian đi tập thể hình!
Anh ta đi nhanh đến bên cạnh tôi, sau đó nói nhỏ: “Tình huống bên trong thế nào?”
“Có bảy người chết, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước… Trong cánh cửa toàn là máu…” Tôi nói.
Bạch Kiện gật đầu, sau đó đi đến cạnh vị lãnh đạo kia nói: “Chìa khóa cửa này còn ai giữ không?”
Vị lãnh đạo áo đen lắp bắp nói: “Còn… còn… một bảo vệ khác có!”
“Anh ta ở đâu?”
“Mười một giờ anh ta mới đến giao ban…”
Bạch Kiện nhìn đồng hồ: “Không đợi được, phá cửa!”
Bạch Kiện đúng là có không ít thuộc hạ tài giỏi, một cảnh sát khoảng hơn hai mươi tuổi chạy đến, sau đó lấy ra một bao dụng cụ, không đến hai phút đã mở được cửa cuốn.
Theo cửa cuốn chậm rãi nâng lên, mùi máu tanh nồng bay ra!
Nói thật, lúc đó tôi cũng bị dọa! Mặc dù cũng từng nhìn thấy cảnh tượng nhiều người chết, nhưng trực tiếp nhìn thấy hiện trường thảm kịch… vẫn là lần đầu!
Mặc dù tôi đã nói trước để bọn Bạch Kiện chuẩn bị tâm lý cho tốt, nhưng chính tôi cũng bị cảnh trước mắt làm cho sững người, toàn bộ mặt sảnh là máu, nhìn mặt sàn đầy máu đã gần đông lại, tôi không biết nên để chân vào đâu.
“Trên mặt đất toàn là máu… không có chỗ để đặt chân!” Bạch Kiện lầm bầm.
“Bây giờ làm thế nào? Cứ bước vào à?” Tôi thắc mắc.
Bạch Kiện lắc đầu nói: “Không được, bình thường trong tình huống này chúng tôi sẽ đặt giá đỡ tạm thời rồi bước lên, như vậy cũng tốt hơn là giẫm trực tiếp vào máu mà?!”
Tôi cười khan: “Cũng đâu khác gì…”
Đột nhiên Bạch Kiện quay người nhìn tôi: “Không đúng, cậu đến đây làm gì? Không phải cậu ở đâu thì ở đó có án mạng chứ?”
Tôi tức giận: “Tôi nhổ vào! Tới đây còn để làm gì, đương nhiên là làm giấy tờ nhà đất rồi, bây giờ thì hay lắm, có lẽ mấy ngày nữa cũng không làm được!”
Bạch Kiện nhìn xung quanh, sau đó thì thầm với chúng tôi: “Hai người theo tôi ra xe một lát.”
Sau khi lên xe, Bạch Kiện lên tiếng trước: “Nói một chút đi, tình huống vụ án này thế nào?”
Tôi nghe anh ta hỏi cũng chỉ lắc đầu: “Haizz… Tôi không nghĩ là sẽ như thế này, nếu không cuối tuần trước tôi đã khuyên anh ta thêm vài câu!”
Bạch Kiện hưng phấn nói: “Cậu có gặp hung thủ à?”
Tôi gật đầu, sau đó kể chuyện gặp anh Triệu chiều hôm thứ sáu…
Lúc đó tôi nhìn anh Triệu ủ rũ cúi đầu rời đi, nhưng tôi không ngờ, cuối giờ làm việc anh ta lại quay lại!
Hôm đó người nhân viên ồn ào với anh ta tên là Tôn Hỉ Cường, là cha của hai đứa trẻ. Lúc đó Tôn Hỉ Cường đã thay quần áo xong, chuẩn bị đi về, lại đột nhiên phát hiện cửa cuốn bị kéo xuống.
Anh ta còn nói to: “Lão Lưu! Chúng tôi chưa về đâu, ông đóng cửa cuốn sớm thế!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.