Chương trước
Chương sau
Bạch Hạo Vũ chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra người thứ nhất xuống xe là đội trưởng đội bảo vệ của trường, còn người đi đằng sau anh ta chính là Phó Vĩ Thần. Nếu như lúc này mà xe buýt có cửa sổ có thể mở ra, thì2chắc chắn Bạch Hạo Vũ sẽ nhảy xuống xe để chạy trốn.
Đáng tiếc, chiếc xe mà Bạch Hạo Vũ ngồi là một xe bật điều hòa nên chỉ có cửa sổ kín, hành khách không thể nào mở được cửa sổ, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Vĩ Thần5mặt mày xanh lét, từ từ đi lên xe buýt…
Bạch Hạo Vũ thấy thế thì lập tức từ chỗ ngồi xông lên, sau đó lui về vị trí của tài xế. Các hành khách trên xe nhao nhao đứng lên, hỏi mấy người Phó Vĩ Thần là ai? Muốn làm gì?
Đội6trưởng bảo vệ của trường học lấy giấy phép hành nghề ra cho mọi người xem rồi nói: “Các vị đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn tìm một học sinh lén trốn ra ngoài, bây giờ mấy đứa trẻ này không làm cho chúng ta bớt lo chút nào, nếu5chúng tôi không tìm được đứa trẻ kia về thì không biết phải ăn nói thế nào với bố mẹ nó, mong mọi người thông cảm.”
Nói rồi, gã đội trưởng bảo vệ kia đi tới và kéo cánh tay của Bạch Hạo Vũ lôi xuống xe, Bạch Hạo Vũ không còn3bình tĩnh như vừa rồi, bắt đầu hét ầm lên: “Tôi không về! Thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!”
Đội trưởng bảo vệ tỏ ra hơi bối rối: “Về nhà cũng được, chúng tôi đã thông báo cho gia đình của cậu rồi, để họ tới đón cậu về, nhưng cậu không thể lén trốn ra ngoài như thế được! Nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không gánh nổi!”
Cuối cùng Bạch Hạo Vũ vẫn bị kéo xuống xe buýt và bị đẩy vào trong một chiếc xe việt dã. Vừa lên xe, Phó Vĩ Thần đã dùng dây thừng trói hai tay Bạch Hạo Vũ ra sau lưng, sau đó bắt đầu lục lọi trên người nó.
Bạch Hạo Vũ biết lão muốn tìm cái gì, nhưng hiện giờ trên người nó chỉ còn mấy trăm đồng, ngoài ra không còn cái gì khác!
“Thứ đó đâu!” Phó Vĩ Thần hung dữ hỏi.
Bạch Hạo Vũ tỏ ra kinh hãi, lắc đầu: “Thứ gì cơ? Em không biết!”
Phó Vĩ Thần tát nó một cái: “Con mẹ mày, đừng có giả vờ! Trong phòng tao có máy giám sát đấy! Thứ đó đâu?”
Khóe miệng Bạch Hạo Vũ chảy ra một ít máu, nhưng nó vẫn cắn răng, kiên trì nói: “Nó không ở trên người em, Lưu Hàm Song đang cầm!”
Phó Vĩ Thần nghe xong thì điên tiết: “Con bé chết tiệt kia đã bị xe đụng chết rồi! Trên người nó làm gì có cái gì! Thứ đó ở nơi nào? Nếu giờ mà mày nói ra, lần này tao sẽ tha cho!”
“Thứ đó thật sự ở trên người bạn ấy, em chỉ có mấy trăm đồng thôi!” Bạch Hạo Vũ nức nở.
Bạch Hạo Vũ biết bọn họ không thể tìm được cái gì trên người mình, cùng lắm thì chỉ đánh nó một trận mà thôi, nhưng nếu để họ tìm được những chứng cứ kia thì Lưu Hàm Song chết thật vô ích!
Phó Vĩ Thần hung tợn trợn mắt với Bạch Hạo Vũ: “Đi! Về rồi xem tao làm sao trừng trị mày!”
Bạch Hạo Vũ không tự chủ được mà run rẩy, dù không biết sau khi trở về trường học sẽ có điều gì đang chờ đợi mình, nhưng so sánh với Lưu Hàm Song, Bạch Hạo Vũ thấy mình nên cảm thấy may mắn.
Về tới trường học, Bạch Hạo Vũ bị nhốt vào trong một căn phòng. Ngoài người đưa cơm thì không thể tiếp xúc được với bất kỳ ai. Đến tối Phó Vĩ Thần đến, lão nói cha mẹ của Lưu Hàm Song đã tới, vì trường học không quản thúc được học sinh nên nhà trường đã đồng ý bồi thường cho gia đình Lưu Hàm Song ba mươi lăm vạn tiền trợ cấp.
Bạch Hạo Vũ nghe xong cảm thấy khổ sở vô cùng, bồi thường tiền thì có ích lợi gì, người chết cũng đã chết rồi… Thế nhưng Phó Vĩ Thần bỗng dưng lại nói: “Ngày mai cô của mày cũng tới, đến lúc đó mày sẽ nói gì với cô mày?”
Bạch Hạo Vũ không ngờ người nhà mình cũng đến, trong mắt nó toát lên tia hy vọng, nhưng Phó Vĩ Thần lại làm cho chút hy vọng ấy tiêu tan trong nháy mắt.
“Trong điện thoại của tao có nhiều thứ cho mày xem lắm đấy…” Phó Vĩ Thần mở điện thoại di động của gã ra cho Bạch Hạo Vũ nhìn.
Bạch Hạo Vũ chỉ nhìn lướt qua mà hai mắt đã đỏ vằn lên, nó giật lấy chiếc điện thoại kia, nhưng Phó Vĩ Thần đã lấy điện thoại ra: “Thế nào? Cái này có phải hấp dẫn, kích thích hơn so với mấy tấm ảnh mà mày đã xóa không?”
Thì ra thứ mà Phó Vĩ Thần cho Bạch Hạo Vũ nhìn chính là đoạn phim theo dõi trong phòng của lão, trong đó ghi rõ tất cả mọi chuyện mà Bạch Hạo Vũ và Phó Vĩ Thần đã làm trong phòng. Nhìn thấy những đoạn phim này xong, cả người Bạch Hạo Vũ phát run lên, nó không biết hiện giờ mình đang sợ hãi hay phẫn nộ! Tóm lại, cơ thể của nó không ngừng run rẩy…
Qua một lúc lâu, Bạch Hạo Vũ mới khó nhọc hỏi: “Ông… ông muốn thế nào?”
Phó Vĩ Thần cười gian trá: “Ngày mai lúc cô mày đến, mày cứ nói do Lưu Hàm Song dụ dỗ nên mới trốn ra ngoài, nhưng ra ngoài rồi thì mày hối hận, cho nên mới tách khỏi con bé đó. Mày nói với cô mày rằng, mày phải ở lại đây học tập cho thật giỏi, bởi vì nơi này rất tốt! Nghe rõ chưa?”
Bạch Hạo Vũ miễn cưỡng nhắm mắt lại, sau đó gật đầu và nói: “Ông yên tâm đi! Tôi biết nên nói như thế nào…”
Hôm sau, chị Bạch tới trường học, Bạch Hạo Vũ thấy cô mình lo lắng thì trong lòng khổ sở vô cùng, dù có bao nhiêu lời muốn nói nhưng nó chẳng thể nói được câu nào.
“Cô… để cô phải lo lắng rồi! Lần này cháu chỉ đi ra ngoài chơi một chút thôi, không ngờ lại gặp rắc rối như vậy, cô có thể… đừng nói cho cha cháu biết, được không?”
Chị Bạch luôn thương đứa cháu này của mình, chị ấy vỗ vai nó và nói: “Cháu đó, sau này đừng khiến người khác không bớt lo như thế rõ chưa? Chuyện lần này cô có thể không nói cho cha của cháu biết, nhưng không có lần sau đâu đó! Vừa rồi cô mới nói chuyện với hiệu trưởng Thẩm, đợi đến cuối tháng này sẽ đưa cháu về thăm nhà mấy ngày, trong khoảng thời gian này ở trường, cháu nhớ biểu hiện cho tốt vào nhé, đừng có nghịch ngợm nữa! Biết không?!”
Bạch Hạo Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cô yên tâm đi, lần này cháu sẽ không thế nữa đâu!”
Tiễn cô của mình về xong, Bạch Hạo Vũ lại bị giam, nó cảm thấy tuyệt vọng, giống như mình cứ chạy mãi chạy mãi vẫn không thể thoát ra khỏi cái lồng giam này!
Buổi tối, Phó Vĩ Thần tới, thấy sắc mặt gã giận dữ, Bạch Hạo Vũ biết lát nữa mình sẽ phải chịu đau khổ!
Đúng như vậy, Phó Vĩ Thần tiến tới, không nói một lời đã rút thắt lưng ra, quật mạnh lên người Bạch Hạo Vũ, đến mức tróc da tróc thịt, trên người nó không có một chỗ nào lành lặn!
Phó Vĩ Thần còn vừa đánh vừa nói: “Yên tâm, mấy vết thương nhỏ này chắc chắn đến cuối tháng sẽ hết, đến lúc đó tao cam đoan người nhà của mày sẽ không nhìn ra được dấu vết gì đâu!”
Cuối cùng Phó Vĩ Thần cũng mệt mỏi, lúc này lão ném dây lưng vào một góc rồi lật người Bạch Hạo Vũ lại, cứ thế cưỡng bức nó hết lần này đến lần khác.
Tuy cả người đều đau đớn, nhưng Bạch Hạo Vũ vẫn nghe ra tin tức cuối tháng này mình sẽ được về nhà, đến lúc đó nếu nó có thể thuyết phục được cha và cô cho mình nghỉ học thì có phải tất cả những cơn ác mộng này đều sẽ kết thúc không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.