Chương trước
Chương sau
Mấy chục triệu tiền mặt! Đó là tiền mồ hôi nước mắt của bao nhiêu gia đình? Hi vọng không có ai bị lừa gạt nữa! Trên trời rơi xuống không chỉ là bánh mà có khi còn là bom…
Kiếm tiền nói dễ thì dễ mà nói khó cũng khó! Chủ yếu là ham muốn của anh lớn đến đâu? Tôi tin rằng nếu một người cứ an ổn làm việc, cho dù không kiếm ra quá nhiều tiền nhưng nuôi mẹ già, con nhỏ2cũng không thành vấn đề.
Tôi cũng muốn nói một câu với những người trẻ tuổi mới bắt đầu đi làm, đó chính là: Nếu đã không phải là phú nhị đại, thì hãy chấp nhận trên đời này không có công việc nào mà không cực khổ. Nếu đã chọn việc gì thì cố gắng mà làm cho tốt, không phải là vì người khác mà là vì chính mình... Đừng đi tin những thứ gọi là việc nhẹ lương cao, kiếm được bội tiền,5không làm mà hưởng thì không phải là người ta lừa anh mà là anh lừa người ta!
Bản án của Tô Dương kết thúc, tôi xem như có thể ngủ ngon giấc, cũng không phí công cậu ta cầu cứu tôi! Chú Lê đã nói, chúng tôi làm nghề này, thỉnh thoảng phải tích cho mình chút âm đức mới giúp cho mệnh cách không toàn vẹn được sống lâu hơn một chút.
Sáng hôm nay, lần đầu tiên tôi dậy sớm đi mua đồ ăn6sáng, vì bình thường đều là Đinh Nhất đi mua, tôi thì ngủ nướng. Một thời gian như thế, tôi cũng cảm thấy không được hay cho lắm nên muốn chịu khó một chút, kết quả ra khỏi cửa mới phát hiện chuyện không hề đơn giản!
Đồng chí Kim Bảo mỗi ngày sáng tối đều phải đi vệ sinh, nên sáng nào Đinh Nhất cũng dắt cả nó đi mua bữa sáng. Có lẽ do tôi không hay dắt nó đi, nên nó không nghe5lời, lúc nào cũng lao lên chạy trước.
Một tay tôi cầm quẩy với sữa đậu nành, một tay dắt nó, không được bao lâu đã đổ cả mồ hôi hột, cứ như chạy bộ 5 km vậy. Tôi quyết định mở dây xích cho nó chạy trước, dù sao ở đây không phải trong khu chung cư, không có nhiều người đi đường.
Bây giờ, phía xa xa tôi có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, tay còn xách một túi hành lý,3đi về phía chúng tôi. Chuyện này vốn không có gì, có lẽ là một người đi đường sáng sớm đi đón xe, tôi cũng không để ý.
Nhưng Kim Bảo đột nhiên nhằm vào người kia sủa ing ỏi, lông trên lưng nó đều dựng hết lên! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con Golden Retriever hung hãn như thế, mà con này lại là tôi nuôi!
Trong lúc nhất thời tôi sững người, không đi ngay tới. Mà người đối diện thấy một con chó lớn đột nhiên nhảy ra liền lập tức đứng sững ở đó, không dám làm gì!
Tôi thấy người kia cũng bị dọa, vội chạy lên quát Kim Bảo: “Im mồm! Đừng sủa nữa!”
Thấy tôi quát, Kim Bảo lập tức tỏ vẻ oan ức, tuy nó mặc dù không lớn tiếng sủa như lúc nãy nhưng vẫn không ngừng gừ gừ cảnh cáo trong miệng.
Còn tôi vội nói với người kia: “Xin lỗi anh! Chó nhà tôi bình thường hiền lành ngoan ngoãn, hôm nay cũng không biết bị làm sao, anh đi trước đi, nó sẽ không cắn đâu!”
Sắc mặt người kia rất xấu, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục đi.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, qua rồi tôi cũng không để ý, nhưng không ngờ giữa trưa hôm sau xem thời sự lại chợt phát hiện người mà Kim Bảo sủa hôm qua xuất hiện trên bản tin!
Lúc đó tôi và Đinh Nhất đang ăn cơm trưa, lúc tôi nhìn bản tin trên tivi, suýt chút nữa thì phun canh vào mặt Đinh Nhất! May mày anh ta né kịp.
“Cậu làm cái gì thế?” Đinh Nhất tức giận quát.
Tôi cũng bị sặc canh, ho sù sụ: “Khụ khụ... không phải, tôi, khụ khụ... tôi không cố ý, do bản tin kia gây sốc!”
Tôi vừa nói xong, Kim Bảo đang gặm xương cũng chạy đến trước tivi sủa um lên!
“Anh xem, anh xem, đến Kim Bảo cũng nhận ra người đàn ông kia!” Tôi kinh ngạc nói.
Lúc này Đinh Nhất mới chú ý đến tin tức phát trên tivi. Tin tức nói sáng hôm qua, nhân viên nhà ga kiểm tra an ninh, soát vé một hành khách, phát hiện trong hành lý của anh ta có một phần thi thể người!
Người kia chính là người sáng sớm hôm qua Kim Bảo đã sủa, bảo sao hôm qua Kim Bảo lại có thái độ khác thường như thế? Lúc đó chắc nó ngửi được hành lý của người đàn ông kia có vấn đề!
Nghĩ thế tôi vỗ vỗ đầu Kim Bảo nói: “Mày lợi hại đấy, có muốn tao nói với Bạch Kiện để mày đi làm cảnh khuyển không hả?”
Nhưng Kim Bảo lại nhướn mắt, sau đó quay đít đi gặm xương! Xem ra nó không có hứng thú đối với chuyện phục vụ vì nhân dân rồi.
Chuyện này lúc đó tin tức cũng không nói tiếp sau đó thế nào, cho nên khi ấy tôi chỉ coi là xem được một tin tức hiếu kỳ. Nhưng không ngờ vài ngày sau, lão Triệu lại vì chuyện này mà đến tìm tôi…
Lúc nhận được điện thoại của lão Triệu, tôi hơi bất ngờ, mới đầu còn tưởng là Chiêu Tài xảy ra chuyện gì, hóa ra là lão Triệu tìm tôi nhờ giúp. Thế là tôi hẹn anh ấy ở quán Starbucks gần bệnh viện, xem anh rể muốn nhờ người em vợ này giúp chuyện gì.
Lúc tôi đến nơi, phát hiện bên cạnh lão Triệu còn có một người nữa. Nhưng khi nhìn rõ tướng mạo người kia, tôi sững người không nói lên lời.
Lão Triệu thấy tôi đến, vẫy tay bảo tôi qua, tôi đành đi đến. Người kia sau khi nhìn thấy tôi cũng hơi giật mình, xem ra chúng tôi đều nhận ra đối phương. Tôi hơi lúng túng nói: “Xem ra chúng ta đúng là có duyên! Tôi có xem tin tức, không phải anh bị cảnh sát nhà ga đưa đi à?”
Người kia cười gượng vài tiếng nói: “Đều là hiểu nhầm, sau khi nghe giải thích, cục cảnh sát đã thả tôi ra rồi.”
Lão Triệu không hiểu chuyện thế nào, cuối cùng đành mở miệng hỏi: “Chờ một chút... hai người biết nhau à?”
Hai chúng tôi đều lắc đầu: “Không biết...”
Lúc này lão Triệu càng bối rối, nên tôi giải thích với anh ấy, sáng mấy hôm trước chúng tôi có gặp nhau vì lúc đó Kim Bảo ngửi thấy “Đồ” trong hành lý của anh ta nên sủa liên tục.
Lão Triệu gật đầu nói: “Hóa ra là vậy! Anh đang nghĩ không biết sao cậu và anh Tống lại quen nhau?”
Tôi nghe lão Triệu gọi anh ta là anh Tống có vẻ rất quen thuộc liền thắc mắc hỏi: “Anh tìm em là muốn em giúp gì thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.