Chương trước
Chương sau
Thấy cảnh sát hỏi thế, tôi vội đi tới và nói: “Thưa đồng chí cảnh sát, là tôi báo, vừa rồi lúc chúng tôi đi ra cửa thì nhìn thấy có một tờ giấy được đẩy ra từ trong khe cửa của căn hộ bên cạnh này…”
Một người cảnh sát nghi ngờ nhận lấy tờ giấy và liếc mắt nhìn qua, sau đó anh ta vội đưa tờ giấy cho người còn lại. Người sau cũng nhìn thoáng qua tờ giấy rồi nói với chúng tôi. “Hai người là chủ căn hộ bên cạnh nhà này à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, chúng tôi là bạn của chủ căn hộ bên cạnh, hôm qua chúng tôi mới mượn chỗ ở.”
Cảnh sát nghe thế thì gật đầu, sau đó đi đến trước cửa nhà giáo sư Tôn định bấm chuông, tôi vội nói với anh ta: “Vừa rồi tôi đã bấm chuông, nhưng bên trong không có người đáp lại, nên tôi mới báo cảnh sát.”
Cảnh sát kia nhìn tôi, nhưng vẫn nhấn chuông cửa… Đương nhiên, kết quả không cần nói cũng biết, bên trong không hề có phản ứng gì. Tôi còn tưởng rằng cảnh sát sẽ phá cửa vào nhà, ngờ đâu họ lại gọi cho quản lý tòa nhà để thăm dò thông tin của chủ căn nhà này.
Quản lý tòa nhà lại khen nức khen nở lão già biến thái kia! Anh ta còn nói lão đó là một vị giáo sư đức cao vọng trọng, có quyền có thế, lại được rất nhiều học sinh trong trường đại học tôn trọng, nói cứ như thể lão kia là cha ruột của anh ta vậy.
Thật sự thì, nếu không phải có cảnh sát ở đây thì chắc tôi không thể nghe thêm một giây nào nữa. Tất cả những từ ngữ tốt đẹp mà người quản lý vừa nói, lão già này không xứng với bất kì một chữ nào cả. Hôm nay nếu tôi không thể làm lão thân bại danh liệt, lộ ra nguyên hình thì mẹ nó chứ, tôi không mang họ Trương!
Tôi vội dùng giọng gấp gáp nói: “Đồng chí cảnh sát, đêm qua chúng tôi thật sự nghe được tiếng trẻ con khóc, mặc dù rất ngắn, nhưng cả hai chúng tôi đều nghe thấy rõ ràng, đứa bé kia còn kêu cứu nữa. Lúc đầu chúng tôi tưởng rằng là tiếng tivi vang đến, nhưng đến sáng hôm nay nhìn thấy tờ giấy này, tôi mới vội báo cảnh sát.”
Không hiểu vì sao hai người cảnh sát này vẫn luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chúng tôi, chẳng lẽ bởi vì giọng nói của chúng tôi là ở vùng khác sao? Mà bực mình nhất là, tên quản lý lại gọi điện trực tiếp cho lão biến thái kia, để hắn quay về nhà ngay bây giờ.
Lúc ấy tôi thật sự muốn bóp chết tên này. Sao? Cứ là thành phần tinh anh của xã hội thì nhất định đều là người tốt à? Còn người ở bên ngoài thì bị nghi ngờ? Nghĩ vậy nên trong lòng tôi tức không chịu nổi, liền lấy điện thoại di động ra, mở chức năng quay phim, sau đó nói với cảnh sát và tên quản lý kia: “Giờ tôi bắt đầu thu hình lại, hi vọng hai vị cảnh sát và quản lý đây có thể mở cánh cửa nhà này ra, giải cứu đứa trẻ ở bên trong. Đương nhiên tôi có thể thề, nếu sau khi mở cửa mà bên trong không có cái gì cả, thì tất cả mọi tổn thất kinh tế đều do tôi gánh chịu, thế là được rồi phải không?”
Nghe tôi nói thế, tên quản lý tòa nhà mới nói: “Anh này, nếu anh đã nói như vậy thì công ty của chúng tôi cũng không có ý kiến gì nữa…”
Nhưng hai người cảnh sát kia lại hơi chần chừ, thì ra mỗi lần họ gặp loại tình huống như thế này đều phải gọi điện cho thợ phá khóa đến mở mới được. Tôi nói với bọn họ rằng: “Không cần, người bạn này của tôi có thể mở được, nếu bên trong không có vấn đề gì thì mọi tổn thất tôi sẽ gánh chịu…”
Nói rồi tôi nháy mắt với Đinh Nhất, anh ta nhẹ gật đầu và đi đến trước cửa nhà giáo sư Tôn, khi anh ta đang định mở khóa thì chợt nghe thấy tiếng thang máy trượt mở ra ở đằng sau, một giọng nói khô khốc hét lên: “Mấy người muốn làm gì?”
Tôi quay lại thì thấy trong thang máy có lão già biến thái kia cùng Lâm Hải, tôi nghĩ thầm tay Lâm Hải vô dụng này sao không báo trước với chúng tôi một tiếng! May mà Đinh Nhất không thèm để ý lời lão nói, anh ta nhấc chân lên đá một cái thật mạnh vào khóa cửa, chiếc cửa chống trộm nhìn rất chắc chắn vậy mà lại bật mở ra!
Hai người cảnh sát đều thấy choáng, cả đám cùng nhìn Đinh Nhất như nhìn thấy quái vật. Nhưng tôi bây giờ chẳng còn tâm tư nào để tâm đến những chuyện này, tôi dẫn đầu chạy vào trong nhà. Cùng lúc đó Đinh Nhất quay người nhìn về phía giáo sư Tôn đứng bên cạnh Lâm Hải, sắc mặt của lão lúc này không thể nào hình dung nổi…
Bên ngoài có Đinh Nhất chặn lão già biến thái kia nên tôi rất yên tâm, chuyện đầu tiên khi tôi đi vào làm tìm đứa bé trai kia, sau lưng tôi, hai người cảnh sát cũng vội vàng theo vào, sau đó họ bắt đầu lục soát từng phòng một.
Nhưng tôi tìm một vòng trong phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng thằng bé ấy đâu, chẳng lẽ nó lại quay về trong chiếc tủ quần áo rồi? Nghĩ thế nên tôi vội chạy về phía gian phòng không có cửa sổ kia.
Hai người cảnh sát đã vào căn phòng đó trước tôi, cả hai đều cùng bị những thứ trên giường làm cho sợ choáng váng! Họ đứng sững ngay tại chỗ, còn tôi thì vượt qua hai người họ mà lao thẳng đến chiếc tủ áo kia.
Mở tủ ra xem, bỗng chốc tôi thở phào, đúng là đứa trẻ đó đang ở bên trong. Tôi quay đầu nói lớn với hai người cảnh sát vẫn còn đang sững sờ tại chỗ: “Mau gọi 120 đi, ở đây có một đứa trẻ bị hôn mê!”
Nghe tôi hô lên như vậy, họ mới kịp phản ứng, gọi cho 120, sau đó lại gọi về cục cảnh sát để mang tiếp viện đến. Lúc này tôi mới nhớ đến lão già biến thái ngoài cửa, đi ra ngoài xem thì thấy Đinh Nhất đã đè lão xuống mặt đất, khiến lão không thể động đậy từ lúc nào rồi.
Lúc ra cửa, tôi vẫn không quên quay đầu lại hỏi tên quản lý tòa nhà đã bị dọa sợ đứng im một chỗ: “Tổn thất ở đây còn cần tôi bồi thường không?”
“A! Không cần… Chắc chắn không cần!” Quản lý tòa nhà nói một cách khô khốc.
Không bao lâu sau, đội cảnh sát hình sự trong thành phố đến tiếp nhận điều tra và giải quyết vụ án này, cảnh sát hình sự phá án tất nhiên hiệu suất rất cao, chúng tôi cũng bị đưa về đồn công an. Vì đêm qua chúng tôi đã bàn bạc trước khẩu cung, nên ghi chép của cả ba không có sơ hở gì cả.
Dưới sự xác nhận của Lâm Hải, cảnh sát nhanh chóng xác định được một trong những thi thể đó là của cô bé La Tử Huyên chín tuổi đã mất tích từ nửa năm trước. Khi ba chúng tôi từ đồn công an bước ra, vừa đúng lúc gặp chị La Tinh đang vội vội vàng vàng chạy tới.
Khi chị La Tinh nhìn thấy Lâm Hải thì sững người ngay tại chỗ, chúng tôi cũng không biết phải nói gì với chị ấy, chỉ có thể nhẹ gật đầu với chị, sau đó đi tiếp. Quay trở lại khách sạn, Lâm Hải hơi thất thần, tôi nhìn ra được anh ta đang lo lắng cho chị La Tinh nên nói với anh ta rằng: “Nếu cậu không yên lòng thì đi xem chị ấy một chút đi! Cú sốc này đối với chị ấy thật sự quá lớn, mà bên cạnh chị ấy lại chẳng có một người bạn nào cả.”
Lâm Hải gật đầu, vớ lấy chìa khóa xe rồi vội vàng đi ra ngoài.
Đinh Nhất dựa khẽ vào bên cửa sổ, nhìn Lâm Hải khởi động xe rời đi, anh ta quay lại nói với tôi: “Đêm qua cậu cũng không được nghỉ ngơi tốt rồi, có muốn đi ngủ một giấc không?”
Tôi lắc đầu: “Bây giờ chỉ cần nhắm mắt là tôi lại nhìn thấy thi thể của những đứa trẻ kia, nên không thể ngủ được…”
Đinh Nhất thở dài: “Việc chúng ta nên làm, có thể làm, đều đã làm hết rồi, chuyện còn lại cứ giao cho cảnh sát đi, bọn họ nhất định sẽ tra ra được manh mối của vụ án này.”
Tôi gật đầu, không nói gì nữa… Nhưng trong lòng tôi vẫn rất lo lắng cho đứa bé trai được mình cứu ra, không biết bây giờ thằng bé thế nào rồi? Những thương tích không nhìn thấy bằng mắt thường mới là nguy hiểm nhất, những thứ đó có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời của một đứa trẻ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.