Chương trước
Chương sau
Bà nội Hồ suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải không thể cứu, nhưng mà muốn ta cứu cô ấy cũng phải công bằng chứ? Nói thật cho cậu biết nhé, cách bình thường không cứu được cô ấy, thời điểm đến là cô ấy chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Biện pháp duy nhất chính là ta cho cô ấy mượn nội đan của mình hai mươi năm, như vậy cô ấy có thể lại có hai mươi năm dương thọ.”
Tôi vừa nghe thì hồ hởi nói: “Thật ư? Vậy rất cám ơn bà!”
Nhưng không ngờ bà nội Hồ lại lắc đầu: “Đừng vội cám ơn trước, ta còn chưa nói muốn đem nội đan cho cô ấy mượn mà?”
Lòng tôi nghĩ không phải chứ, sao họ Hồ chúng nó nói chuyện đều có một kiểu đức hạnh này? Tuy nhiên người trước mặt không phải Trang Hà, tôi nhất thiết phải khách sáo mới được, vì thế tôi kiên nhẫn nói với nó: “Bà nội Hồ, bà có điều kiện gì cứ việc nói thẳng, chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ!”
Bà nội Hồ vừa lòng gật đầu: “Dĩ nhiên cậu có thể làm được, đó chính là chờ sau khi chú họ cậu trăm tuổi thì tiếp nhận lễ đường thần bảo hộ này, ta đây giúp cậu tự nhiên cũng chính là giúp người trong nhà!”
Tôi lập tức vỗ ngực tỏ vẻ: “Bà cứ yên tâm đi, cho dù không có chuyện này, cháu cũng đã đồng ý với chú họ là sẽ kế thừa, chỉ không biết bà đem nội đan cho chị của cháu như thế nào…”
Ánh mắt của bà nội Hồ híp lại: “Chuyện này cậu không cần bận tâm, có điều chúng ta đã nói trước, ta cũng chỉ đến đây luân phiên làm ba mươi năm, bây giờ đã qua mười năm rồi, cho nên chỉ có thể cho cậu mượn nội đan hai mươi năm, đến lúc là cần phải trả lại!”
Tôi nghĩ, tuy rằng hai mươi năm sau Chiêu Tài cũng chưa đến năm mươi tuổi, nhưng thế cũng tốt hơn so với bây giờ sắp chết mà, có thể sống an bình thêm hai mươi năm, cũng coi như cho chị ấy và bác sĩ Triệu có thời gian bên nhau…
Nghĩ đến đây, tôi chắp tay với bà nội Hồ và nói: “Bà nội Hồ, bà yên tâm, cháu nhất định nói được thì làm được!”
Vừa dứt lời thì nghe được giọng nói của thím họ vang lên: “Tiến Bảo, dậy ăn cơm nào!”
Tôi giật mình ngồi dậy trên giường lò, thế mới biết vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng ai có thể nói hết thảy trong mơ không phải thật sự chứ?
Ăn xong bữa sáng, tôi đi tới nhà kho nhà chú họ, thắp một nén nhang cho bài vị thần bảo hộ bên trong, cám ơn bà ấy chịu ra tay cứu chị gái mình…
Được bà nội Hồ nhận lời, lòng tôi cuối cùng cũng an ổn hơn, sau đó tôi lại gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu, dò hỏi một ít về tình hình xạ trị của Chiêu Tài. Trong điện thoại anh ta nói, trước mắt tất cả đều tốt, chỉ là vì tác dụng phụ của xạ trị nên Chiêu Tài không có khẩu vị ăn uống, nhưng anh sẽ nghĩ cách để Chiêu Tài ăn nhiều một chút.
Cúp điện thoại rồi, tôi lại thành ra lo lắng sốt ruột, thật không biết khi nào bà nội Hồ mới có thể đưa nội đan cho Chiêu Tài sử dụng…
Lúc giữa trưa, chú họ thấy vẻ mặt của tôi tốt hơn so với ngày hôm qua một chút, bèn hỏi tôi có phải xảy ra chuyện gì hay không? Tôi gật đầu, kể lại chuyện giấc mơ đêm qua với chú, chú họ nghe xong cũng liên tục lấy làm kỳ lạ: “Đây thật sự là gặp đúng cơ duyên, chú kế thừa lễ đường thần này từ tay cha của chú ít ra cũng đã hơn hai mươi năm rồi, còn chưa được gặp chân thân của bà ấy một lần nào đâu!”
Tuy rằng tôi nghe ra lòng hâm mộ của chú họ, nhưng tôi lại âm thầm thở dài trong lòng, thật không biết đây là may mắn hay đen đủi của mình nữa... Nói thật, nếu không phải gặp chuyện khó xử này, thình lình bảo tôi kế thừa cái gì mà thần bảo hộ, đúng thật là không nhất định tôi có thể làm.
Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một câu trong giấc mơ tối hôm qua của bà nội Hồ, nói bà ấy luân phiên trong ba mươi năm, chẳng lẽ thần bảo hộ cũng là chia lượt làm? Nói không chừng Trang Hà cũng có thể từng làm thần bảo hộ của chú họ đấy nhỉ!
Lại nói con hồ ly đực Trang Hà này không biết đã bao nhiêu tuổi rồi, bà nội Hồ này lại là cô của anh ta, chậc chậc… Ngẫm lại cũng đáng sợ, mấy… thần tiên này đã sống bao nhiêu năm rồi chứ?!
Sự việc đã có chỗ nhờ cậy, tôi cũng không ở nhà chú họ nữa, buổi sáng nghe điện thoại của Đinh Nhất, anh ta hỏi tôi tình hình bên này. Tôi bảo tạm thời không cần gửi dao thép qua bưu điện đến đây cho mình, tôi sắp sửa phải trở về rồi, chuyện bên này chờ tôi trở về sẽ nói tỉ mỉ cho anh ta.
Thím họ nghe thấy tôi vừa tới đã muốn đi thì ngồi trên giường đất lau nước mắt, tôi thấy trong lòng rất khó chịu, bèn kéo tay thím họ và nói: “Thím, chờ đến năm mới cháu sẽ đưa Chiêu Tài trở về thăm thím, được không? Thím xem tình hình bây giờ của Chiêu Tài cũng không ổn định lắm, cháu thật sự không yên tâm về chị ấy…”
Lúc này chú họ đi đến nói với tôi: “Không sao, thím của cháu gần đây đang thích đa sầu đa cảm, có thể là xem phim Hàn Quốc nhiều rồi…”
Thím họ nghe xong liếc xéo chú họ: “Ai mà giống ông! Cứ như khúc cây, cục đất ấy!”
Đôi khi tôi rất hâm mộ chú họ và thím, tuy từ đầu đến cuối bọn họ không có con cái, nhưng tình cảm của hai vợ chồng cả đời đều tốt đẹp như mới tân hôn! Đây có lẽ chính là cái gọi là nguyện lòng chỉ có một người, đến bạc đầu cũng chẳng chia ly chăng!
Sau đó tôi chuẩn bị hành lý xuất phát về nhà ngay, tới Cáp Nhĩ Tân rồi đáp chuyến bay nhanh nhất trở lại Bắc Kinh. Vừa ra khỏi sân bay, tôi nhìn thấy Đinh Nhất đã chờ ở bên ngoài.
Đinh Nhất thấy vẻ mặt của tôi lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều thì cười hỏi: “Thế nào? Chú họ có cách giúp Chiêu Tài rồi sao?”
Tôi lắc đầu nói với anh ta: “Đến chú họ cũng không có cách gì, nhưng bà nội Hồ nói bà ấy có thể cứu mạng của Chiêu Tài!”
“Bà nội Hồ? Ở đâu cậu có người bà như vậy hả?” Đinh Nhất giật mình.
Vì thế tôi kể lại một lượt chuyện bà nội Hồ báo mộng cho mình với anh ta, Đinh Nhất nghe xong nghi ngờ nói: “Vậy nói cách khác, đám họ Hồ nhà đó chỉ chịu cho Chiêu Tài hai mươi năm dương thọ?”
Tôi gật đầu: “Tạm thời là như vậy, hai mươi năm thì hai mươi đi, còn hơn so với trơ mắt nhìn Chiêu Tài bệnh chết, nếu tôi còn sống được đến hai mươi năm sau, đến lúc đó tôi lại nghĩ biện pháp khác…”
Đinh Nhất nghe tôi nói vậy thì trợn trắng mắt liếc tôi, tức giận nói: “Nói cái vẹo gì thế, chẳng lẽ cậu còn muốn chết trước Chiêu Tài? Vậy chờ đến hai mươi năm sau Chiêu Tài phải làm sao đây?”
Ngẫm lại cũng đúng! Nếu tôi sớm đi gặp cha mẹ, vậy hai mươi năm sau Chiêu Tài nên làm sao đây? Xem ra tôi vẫn phải yêu quý cái mạng nhỏ này nha!
Bởi vì lo tác dụng phụ sau khi xạ trị của Chiêu Tài lớn, cho nên tôi để Đinh Nhất đưa mình đến thẳng bệnh viện. Do đi vội vàng, vẫn là đi tay không…
Còn may lần này Chiêu Tài cũng không bới móc, bởi vì lúc tôi đến bác sĩ Triệu đang đỡ chị ấy nôn lên nôn xuống trong nhà vệ sinh. Tôi đứng ở cửa nhìn thân hình nhỏ nhắn của chị lắc lư dữ dội vì nôn mửa, trong lòng tôi khó chịu không nói không nên lời.
Một lát sau, Chiêu Tài cuối cùng không muốn nôn nữa, quay người lại thấy tôi và Đinh Nhất đứng phía sau chị thì nói với vẻ mặt xấu hổ: “Em đừng có hiểu lầm nhé! Cũng không phải là chị mang thai, chỉ là… mấy ngày nay ăn uống không ngon miệng lắm.”
Bác sĩ Triệu nghe Chiêu Tài nói vậy thì nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, ý bảo tôi đừng vạch trần lời nói dối của chị ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.