Chương trước
Chương sau
Tôi vừa thấy dáng vẻ giảo biện kia của Hàn Cẩn thì nổi giận! Nhưng bây giờ lại chẳng làm gì được bọn họ! Trước tiên không nói, tốt xấu gì sự xuất hiện của họ cũng đã cứu chúng tôi một mạng, mà mỗi người họ đều súng vác vai, đạn lên nòng thế kia, chúng tôi cũng đâu dám đối đầu với họ chứ!
Nhưng nghĩ đến mỗi một lần trúng bẫy của bọn họ, sau đó lại gặp phải nguy hiểm, tôi vẫn hận ngứa cả răng!
Lúc này tôi thấy những thi thể kia đã bị thiêu sắp xong hết thì cảm giác có hơi kỳ quái, đáng lý ra cùng lúc thiêu nhiều thi thể như vậy sao có thể xong nhanh thế chứ? Nhưng cũng không biết vì sao, mấy thi thể “Chiến sĩ siêu cấp” này cứ như là được tẩm dầu vậy, gặp lửa là bén rất nhanh.
Những thi thể đã thiêu xong xem như không còn nguy hiểm, nhưng nghĩ đến mấy con đã bỏ chạy, tôi không khỏi có chút lo lắng… Đúng lúc tôi đang miên man suy nghĩ, mấy gã thuộc hạ của Hàn Cẩn chạy tới, nói với cô ta là không tìm thấy bất kỳ tài liệu chữ viết nào trong động, cũng không hề nhìn thấy mấy “Chiến sĩ siêu cấp” chạy trốn.
Hàn Cẩn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Tìm mấy anh em trông chừng cửa động, mấy thứ này biết cửa động đã mở, hẳn là sẽ muốn chạy ra ngoài, có thể giăng lưới ở đó để bắt giữ.”
Mấy người kia gật gật đầu rồi thực hiện mệnh lệnh…
Lúc này Hàn Cẩn đột nhiên xoay người nói với tôi: “Tiến Bảo, vừa rồi có phải tôi đã cứu cậu một mạng không hả? Bây giờ tới lúc cậu báo đáp tôi rồi đấy!”
Tôi nghe thế thì nghĩ thầm, cái báo ân này cũng tới nhanh quá đi chứ! Nhưng mà lại ngại từ chối ngay, trước không quan tâm những nguy hiểm của chúng tôi có phải do cô ta đưa tới hay không, nhưng dù sao người ta cũng đã cứu mạng mình trong lúc mấu chốt!
Vì thế tôi dè dặt hỏi cô ta: “Cô có ý gì? Muốn tôi báo đáp cô thế nào?”
Hàn Cẩn vừa thấy dáng vẻ căng thẳng của tôi thì cười đáp: “Cậu đừng sợ! Yên tâm, tôi sẽ không để cậu đối đầu chính diện với những ‘Chiến sĩ siêu cấp’ đó đâu! Chỉ cần cậu làm con mồi, vừa rồi tôi nghe nói gã Oshima Koichi kia cảm thấy rất hứng thú với cậu mà!”
Tôi nghe mà lòng lảo đảo, mẹ ơi! Bảo tôi đi làm con mồi? Vậy không phải là muốn mạng nhỏ của tôi à? Sớm biết như vậy thì vừa rồi cũng đừng có cứu tôi! Đinh Nhất thấy mặt tôi đỏ lên không đáp lại thì dứt khoát trả lời thay: “Không được! Cửa cũng không có!”
Hàn Cẩn vừa nghe tôi không muốn đi thì lập tức trở mặt nói: “Thế nào? Nam tử hán đại trượng phu nói chuyện lại không giữ lời gì hết sao?”
Con người của tôi ấy à, tuy rằng trời sinh nhát gan, nhưng mà cũng không chịu được kích thích, đặc biệt là phụ nữ khích, tuyệt đối là khích phát dính luôn. Không còn cách nào, tôi đành phải bất chấp khó khăn mà lên thôi! Tuy rằng tôi biết làm mồi nhử rất nguy hiểm, nhưng cũng không tin Hàn Cẩn có thể vừa bắt đầu đã hại chết tôi!
Khi tôi nhìn thấy cái lưới bắt thú kia cũng bị doạ cho choáng váng! Thế này có phải quá lớn rồi không? Hơn nữa tôi nhìn kỹ chất liệu làm lưới này, hẳn là không phải dây thừng bình thường gì, mà là gân trâu bện lại, đừng nói bắt Oshima Koichi, phỏng chừng là bắt bò tót cũng không có vấn đề.
Mà tôi thì bị bố trí ở một mảnh đất tương đối trống trải, sau đó Hàn Cẩn còn bày một thùng máu tươi nóng ấm ở trước mặt tôi, phỏng chừng là bọn họ bắt động vật nào đó trong núi để làm thịt lấy máu. Ngửi thấy mùi máu tươi tanh ngọt, dạ dày tôi bắt đầu cuồn cuộn từng cơn.
Tuy rằng Đinh Nhất nổi giận vì tôi đồng ý yêu cầu của Hàn Cẩn, nhưng vẫn núp ở gần đó cẩn thận từng li từng tí bảo vệ sự an toàn của tôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng xung quanh tôi vẫn rất yên tĩnh như cũ, tôi đã bắt đầu cảm thấy trên người mình tản ra mùi máu tươi nhớp nháp… Đột nhiên, đang lúc tôi rối rắm vì mùi hương trên người mình, một bóng đen lặng lẽ bò xuống từ nhánh thạch nhũ, chầm chậm tiến sát về phía tôi…
Lúc này tim tôi đã vọt lên đến cổ họng, nếu Đinh Nhất và Hàn Cẩn đều chậm một bước, phỏng chừng tôi sẽ trở thành lương thực dự trữ qua mùa đông của cái thứ kia mất! Tôi tận mắt thấy thứ kia đang từng bước một tới gần, lại không thấy cái lưới bắt thú của nhóm Hàn Cẩn có động tĩnh gì, xem ra thời khắc mấu chốt vẫn phải trông cậy vào Đinh Nhất mới được.
Kết quả cũng không biết có phải tên kia bởi vì quá khát vọng được ăn thịt uống máu của tôi hay không, đột nhiên nó lại không có kiên nhẫn như vừa rồi, nháy mắt đã tăng tốc, nhào thẳng về phía tôi! Dọa tôi phải nhắm mắt lại theo bản năng.
Chỉ nghe được một tiếng “Phập”, tiếp theo ngoại trừ một luồng gió tanh thổi lên mặt tôi thì đều không sót lại cảm giác gì khác nữa. Khi tôi mở mắt ra nhìn, mới phát hiện vừa rồi cái gã vẫn luôn mơ ước thân thể của tôi kia, lúc này đang lăn lộn quằn quại khắp nơi trong lưới bắt thú, đáng tiếc gã làm thế nào cũng không thoát ra được.
Người ở chung quanh nghe đã bắt được, thì đều cầm đèn pin nhao nhao chiếu về phía lưới bắt thú, nhưng rất nhanh đã không còn vẻ hưng phấn như vừa rồi! Tôi cũng tò mò thò đầu xem, phát hiện trong lưới căn bản không phải Oshima Koichi gì cả, mà chỉ là một người mặc quân trang binh lính cấp thấp bình thường của Nhật Bản!
Đừng nói là họ, ngay cả tôi cũng thất vọng một hồi, cách này chỉ có thể dùng một lần, lấy chỉ số thông minh của Oshima Koichi hiện giờ, không có khả năng ông ta lại chui vào cái lưới này nữa.
Thuộc hạ của Hàn Cẩn cũng không biết nên làm gì bây giờ, tới tấp nhìn Hàn Cẩn. Cô ta càng tức giận đá tên người Nhật Bản trong lưới: “Tìm lồng sắt nhốt lại trước, sau đó lấy súng kích điện tới đây!”
“Súng kích điện có được không? Đối phó người thường còn tạm chấp nhận, nhưng là lấy điện đấu với Oshima Koichi? Tôi thấy cô ngại mạng dài quá hả?” Tôi nghi ngờ nói.
Nhưng Hàn Cẩn lại liếc tôi và nói: “Cậu biết cái gì? Loại súng kích điện này do chúng tôi chế tạo đặc biệt, cường độ dòng điện cao gấp mười lần súng điện bình thường, chỉ cần trúng vào người những quái vật đó, tôi bảo đảm bọn chúng sẽ lập tức bị điện giật tê liệt!”
Thấy cô ta nói lợi hại như vậy, tôi cũng muốn nhìn cái súng kích điện kia một chút xem trông thế nào! Kết quả lúc sau người của Hàn Cẩn đưa tới, tôi phát hiện cái súng kích điện này thoạt nhìn cũng giống như súng đồ chơi bình thường thôi. Vì thế lộ vẻ mặt cười nhạo nói: “Sao mà giống như súng đồ chơi cho trẻ con thế! Tôi thấy cũng không có khác biệt gì mấy với súng kích điện bình thường...”
Hàn Cẩn cười lạnh nói: “Nếu không cậu thử đi, xem xem nó có gì khác với súng kích điện bình thường không?”
Tôi nghe thế thì lui về phía sau nói ngay: “Vậy thì không cần! Chỉ cần cô tự cảm thấy dùng tốt là được…”
Hàn Cẩn không rảnh cãi cọ với tôi, tự nói: “Nếu thứ này bắn vào người thường, nhất định sẽ bị điện giật chết ngay tại chỗ!”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, vậy tôi vẫn nên trốn xa một chút đi! Đừng để đến lúc đang bị giật sắp chết, lại để Oshima Koichi lôi theo cái đệm lưng là tôi cùng bị điện giật, ông ta thì không hề gì, chỉ cần không để đầu bị điện giật nổ tung là chắc chắn không chết được, nhưng tôi không thể bị giật thành hỏng người chứ?! Không được, lần này tôi sẽ không làm mồi nhử!
Hàn Cẩn thấy tôi nhìn cô ta với vẻ mặt căng thẳng thì cười nhạo nói: “Cậu đừng sợ, lần này không cần phải dùng cậu làm mồi nhử, làm mồi lần này phải là người biết bắn súng mới được, bằng không sẽ bắn trật! Chẳng nói không bắt được Oshima Koichi, còn tặng cho lão một bữa tối mỹ vị đấy, thế thì mất nhiều hơn được! Cậu nói đúng không hả Tiến Bảo?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.