Chương trước
Chương sau
Đầu tiên, người của Hàn Cẩn cẩn thận đưa thi thể của Đỗ Hân Quốc ra khỏi chỗ ngồi, sau đó cố gắng di chuyển ra ngoài nhưng không làm hỏng hài cốt của ông ấy.
Hài cốt của Đỗ Hân Quốc không biến thành xương trắng như người Đức kia, nhưng nó cũng bị mất nước thành thây khô, không thể nhìn ra được hình dáng khi còn sống. Quần áo của ông ấy có rất nhiều mảng màu nâu đậm, chắc đó là vết máu chảy ra trước khi chết.
Một vị anh hùng như vậy không nên bị lãng quên ở chỗ này, tên của ông ấy nên được đời sau truyền tụng và nhớ mãi, nhớ rằng năm đó vì sao mà những người lính như ông đã không màng sống chết đi trên con đường không lối về này.
Sau khi hài cốt của Đỗ Hân Quốc được đưa ra ngoài, Hàn Cẩn và hai người thuộc hạ vào trong tìm kiếm, nhưng tôi biết phần đầu máy bay này không có thứ họ muốn tìm, vì ngay lúc máy bay vị vỡ đôi và rơi xuống, thứ kia đang ở trong khoang sau. Mà hôm qua khi chúng tôi tìm ra chỗ có thi thể của người Đức cũng không phát hiện gì. Vậy thì chỉ có khả năng duy nhất là nó nằm ở trong tay hai người còn lại, mà hai người kia chắc hẳn đã bị văng ra ngoài máy bay khi nó bị gãy đôi…
Dù bây giờ không cảm thấy gì cả, nhưng tôi tin thi thể của họ không cách nơi này quá xa. Bây giờ tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là giả vờ vĩnh viễn không biết chuyện này, để vật kia an nghỉ ở đây với thi thể của hai người đàn ông Mỹ. Hoặc là… tôi phải tìm được trước, sau đó hủy nó đi! Đáng tiếc hiện tại Hàn Cẩn đang theo dõi tôi rất sát, nên gần như không có khả năng lựa chọn cách thứ hai, vậy tôi đành phải giả vờ như không biết gì cả, mau chóng giục bọn họ rời khỏi nơi này!
Đỗ Lãng và Trát Tây lấy túi cẩn thận bọc di cốt của Đỗ Hân Quốc lại, sau đó tìm kiếm thêm vài di vật của ông ấy trong khoang lái, đó là một khẩu súng gỉ sét và một quyển sổ ghi chép nhật ký bay.
Tôi đề nghị nên liên hệ sớm với máy bay trực thăng, dù gì cũng đã tìm thấy hài cốt của Đỗ Hân Quốc rồi, có ở lại cũng chẳng để làm gì nữa, chi bằng sớm rời khỏi đây thì hơn, cũng là để cho Đỗ Lãng mau chóng đưa hài cốt của liệt sĩ Đỗ Hân Quốc về quê nhà.
Đây là một đề nghị không thể bình thường hơn, ngoài mặt chẳng có ai phản đối cả, Đỗ Lãng cũng có ý định sau khi trở về nơi hạ trại, anh ta sẽ dùng điện thoại vệ tinh liên lạc với máy bay trực thăng, để họ tới đón chúng tôi.
Nhưng khi trở về nơi hạ trại, lúc tôi đang nghĩ tối nay có thể ngủ trên chiếc giường ấm áp, đột nhiên Đỗ Lãng cầm chiếc điện thoại vệ tinh đến và nói: “Điện thoại vệ tinh bị hỏng rồi!”
Tôi bất ngờ giật lấy điện thoại, ấn mấy lần mà nó cũng không có tín hiệu gì, thế là tôi lắc nó mấy cái, đột nhiên có vài giọt nước văng ra, tôi kêu lên kinh ngạc: “Sao trong điện thoại này lại có nước?”
Đinh Nhất nghe thấy thế bèn lấy khăn giấy ra bọc điện thoại lại, sau đó anh ta lắc nó mấy lần, đúng là có nước thấm vào khăn giấy thật.
Đinh Nhất lạnh lùng nói: “Điện thoại bị ai đó làm hỏng rồi, chắc là ném vào nước…”
Tôi tức giận nhìn Hàn Cẩn, thế mà cô ta làm vẻ vô tội, mở hai tay ra và nói: “Đừng nhìn tôi, tôi vẫn luôn ở cùng các cậu đấy.”
“Thế mấy người ở lại trông đồ không phải là người của cô à?” Tôi nghiêm nghị chất vấn cô ta.
Hai người kia nghe thế thì lập tức tỏ vẻ mình không hề biết chiếc điện thoại này được để ở chỗ nào, họ cũng không có lý do gì để phá hư điện thoại cả!
Tôi tức đến nổ phổi, có hay không có lý do chẳng lẽ họ không tự biết à? Có một số việc nói ra thì không còn ý nghĩa gì nữa! Nhưng nhìn từng người bọn họ sống chết không chịu thừa nhận, tôi lại chẳng thể làm gì được, cuối cùng đành phải âm thầm chịu đựng nỗi ấm ức này!
Không có điện thoại vệ tinh, máy bay trực thăng sẽ không tới đón chúng tôi sớm, chuyện có thể được ngủ ở “giường cao gối mềm” hay không cũng không còn quan trọng nữa, tôi chỉ lo lắng nhóm Hàn Cẩn sẽ tranh thủ nửa ngày này để tiếp tục tìm kiếm thứ mà họ muốn có…
Giờ nếu đã không thể sớm rời khỏi đây, vậy tôi cũng chỉ có thể cố gắng tìm chiếc vali kia trước bọn Hàn Cẩn, sau đó nhanh chóng hủy nó đi mới được! Nếu tôi đoán không lầm, chắc chắn lát nữa đội của Hàn Cẩn sẽ kiếm cớ rời khỏi nơi hạ trại, đây cũng là cơ hội tốt nhất để chúng tôi tách khỏi họ và hành động.
Tôi nói ý của mình cho chú Lê và Đinh Nhất biết, chú Lê nói nhỏ với tôi: “Lát nữa khi nhóm của Hàn Cẩn đi rồi, cháu với Đinh Nhất cũng ra ngoài tìm kiếm xem sao, phải cẩn thận đấy, dù có tìm được hay không thì trước khi trời tối cũng phải quay về đây!”
Tôi gật đầu: “Chú cứ yên tâm đi! Cháu sẽ không liền mạng giống bọn Hàn Cẩn đâu! Chú cứ ở lại đây trông Đỗ Lãng, cháu cũng không mấy yên tâm với tên đó. Nếu bọn Hàn Cẩn phát hiện chúng cháu đi ra ngoài, chú cứ nói với bọn họ là hai chúng cháu đi chụp ảnh nhé!”
Khi chúng tôi còn đang bàn bạc thì Hàn Cẩn đi tới: “Chúng tôi muốn đi dạo chụp ảnh quanh đây, mấy người có muốn đi chung không?”
“Không cần, tôi không muốn lãng phí thể lực nữa đâu, các người tự đi đi!” Tôi khách sáo từ chối.
Có lẽ Hàn Cẩn cũng đoán được chúng tôi sẽ không đi cùng nên cũng không nói nhiều nữa, quay người đi luôn với đám người của cô ta. Sau khi cô ta đi, khoảng 45 phút sau, tôi và Đinh Nhất cũng xuất phát.
Trát Tây thấy chúng tôi định đi ra ngoài thì lo lắng hỏi xem chúng tôi muốn làm gì? Tôi cười bảo với anh ta rằng: “Chúng tôi chỉ đi gần đây để chụp ảnh thôi, đừng lo lắng, một lát là chúng tôi về…”
Trát Tây gật đầu: “Được rồi, vậy hai người cẩn thận một chút nhé, lúc đi đường nhớ nhìn dưới chân, tuyệt đối đừng để rơi vào động băng!”
Tôi đáp qua loa rồi rời khỏi trại với Đinh Nhất…
Vừa rồi tôi nhìn thấy đám người Hàn Cẩn đi về phía Tây, tất nhiên chúng tôi không thể đi cùng một hướng với họ. Hơn nữa dựa theo phân tích của tôi về vị trí của đầu và thân máy bay, thì hai người Mỹ tên là Brown và Anderson kia có khả năng lớn bị rơi ở hướng Tây Bắc.
Tôi và Đinh Nhất lấy la bàn ra, xác định phương hướng rồi bắt đầu xuất phát, hi vọng lần này chúng tôi có thể tìm được chiếc vali thần bí có khóa mật mã kia trước Hàn Cẩn!
Không biết chúng tôi đi được bao lâu, tóm lại tôi đã bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi, độ cao cách mặt nước biển ở đây khá cao, nên mỗi một bước đi đều khiến tôi thở hổn hển.
Nhưng cho dù tôi có cố gắng cảm nhận thế nào thì vẫn không thể cảm giác được gần đây có tồn tại thi thể, chẳng lẽ tôi đã phân tích sai rồi? Thi thể của hai người Mỹ kia không có ở hướng này?
Ngay tại lúc tôi đang do dự có nên quay đầu đi về không, thì Đinh Nhất bỗng dưng chỉ về phía một đồ vật trên mảnh đá vụn ở đằng trước: “Kia có phải là một chiếc giày da mũi tròn không nhỉ?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức đi về phía đó… Khi chúng tôi đến gần xem xét, quả nhiên đó chính là một chiếc giày da mũi tròn kiểu của lính Mỹ. Tôi nhớ rõ, dù là Đỗ Hân Quốc hay gã người Đức kia, trên chân họ vẫn còn đi giày, nên chiếc giày này không thể nào là của họ được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.