Chương trước
Chương sau
Đau đớn quá mức khiến đứa trẻ chưa đến 10 tuổi này hét lên, Chử Hoài Lương sợ tiếng kêu của nó sẽ bị người khác nghe thấy, nên dùng miếng vải rách chặn miệng nó lại.
Lúc đó Triệu Anh Tiệp đang nấu cơm ở trong nhà, nghe thấy tiếng hét, bà ta vội chạy ra sân xem, phát hiện Chử Hoài Lương đang đè một cậu bé xuống. Bà ta nhận ra đứa bé này đã từng đến nhà mình học kèm môn toán với Chử Hoài Lương.
Bà ta trơ mắt nhìn Chử Hoài Lương trói đứa bé lại, sau đó lại ném nó vào hầm. Dù biết là sai lầm, nhưng bà ta không biết phải làm sao để ngăn cản, chỉ có thể tiếp tục mắc thêm lỗi lầm với Chử Hoài Lương…
Đứa bé kia sống ở trong hầm ngầm mấy ngày, nhưng mỗi khi đêm xuống, Triệu Anh Tiệp đều nghe thấy âm thanh rên rỉ của nó, đến bây giờ bà ta vẫn chưa thể quên được. Bà ta chưa từng hỏi Chử Hoài Lương đã làm gì với những đứa trẻ đó dưới hầm, thậm chí bà ta còn không dám xuống nhìn chúng.
Có điều mấy ngày đó Chử Hoài Lương lại thay đổi rất rõ rệt, mỗi lúc trời tối, gã lại trở nên sung mãn bất ngờ. Triệu Anh Tiệp vừa hưởng thụ khoảng thời gian sung sướng, vừa cảm thấy áy náy với đứa trẻ ở trong hầm.
Vài ngày sau, bé trai kia chết, họ vẫn dùng cách cũ để xử lý thi thể của thằng bé. Triệu Anh Tiệp và Chử Hoài Lương thừa dịp đêm xuống, chôn thi thể của thằng bé trong sân.
Bây giờ trong sân nhà đã có hai thi thể, mỗi khi Triệu Anh Tiệp bước đi ở trên, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Bà ta đã từng đau khổ cầu xin Chử Hoài Lương, hi vọng gã có thể dừng tay ngay khi chuyện còn chưa bị ai phát hiện.
Thế nhưng Chử Hoài Lương lại nhìn bà ta bằng gương mặt hiền lành và nói: “Nếu em muốn quay lại cuộc sống lúc ban đầu, thì anh sẽ dừng tay…”
Cuộc sống lúc ban đầu? Câu nói này đã đả động mạnh đến nội tâm của Triệu Anh Tiệp. Bà ta cũng không muốn mình tuổi còn trẻ mà đã phải thủ tiết, nếu chuyện đã đến nước này, bà ta cũng chỉ đành mặc kệ Chử Hoài Lương tiếp tục làm việc ác. Đồng thời bản thân cũng cố gắng giúp chồng không bị bại lộ.
Cô bé nữ sinh cấp hai kia là Chử Hoài Lương vô tình bắt gặp. Những thi thể chôn trong sân nhà Chử Hoài Lương, mặc dù đã được đổ một lớp bột vôi lên trên, nhưng qua một thời gian dài vẫn có mùi thối thoang thoảng bay ra.
Vì để người khác không nghi ngờ, gã bảo Triệu Anh Tiệp nuôi mười mấy con gà trong sân. Đêm hôm đó, gã mượn một người bạn chiếc xe ba gác để đi mua đồ ăn cho gà. Khi gã chở đồ về, thì nhìn thấy hai nữ sinh đang đi tới.
Ác niệm trong lòng nhanh chóng khống chế, thế là gã trốn đến tận cùng bên trong con hẻm, muốn xem khi nào hai cô bé này sẽ chia tay.
Bởi vì trong ngõ hẻm không có đèn, nên ánh sáng rất mờ. Hai nữ sinh đó từ con phố có đèn đường rẽ vào hẻm tối, nên mắt nhất thời không thích ứng được. Họ cũng không nhận ra Chử Hoài Lương đang trốn ở cuối hẻm.
Cho đến khi một nữ sinh đi vào cổng nhà, nữ sinh thứ hai tới trước cổng nhà mình, thì mới phát hiện ra sự tồn tại của gã.
Nhưng lúc này đã muộn, khi cô bé kia đứng sững sờ ở đó, thì Chử Hoài Lương đã đi tới bịt miệng cô bé lại, sau đó ác độc nói bên tai: “Nếu dám kêu, tao giết mày ngay!”
Cô nữ sinh nhát gan bị người đàn ông xa lạ dọa sợ, nên dù cửa nhà đã gần ngay trước mắt, mà cô bé cũng không dám hét lên…
Khi Triệu Anh Tiệp nhìn thấy thứ trên xe ba gác mà Chử Hoài Lương mang về, bà ta bị dọa sợ vỡ mật. Bà ta không thể ngờ Chử Hoài Lương sẽ mang một đứa bé lớn như vậy về! Bà ta nhìn thoáng qua đồng phục trên người đứa bé, thì ra là học sinh cấp hai.
Cô bé kia hoảng sợ nhìn bà ta, giống như đang cầu cứu, vừa giống như là đang hỏi rằng tại sao lại làm thế với mình…
Triệu Anh Tiệp nhớ rõ, cô bé học sinh đó là đứa sống lâu nhất ở trong nhà, được khoảng nửa tháng.
Trong thời gian này, Triệu Anh Tiệp đã từng xuống đưa cơm cho con bé một lần. Lúc ăn cơm, nó còn khổ sở cầu xin bà ta thả mình ra, cũng thề rằng sẽ không bao giờ nói cho ai biết.
Triệu Anh Tiệp nhìn cơ thể trẻ trung của cô bé, chợt dấy lên một nỗi ghen tỵ. Bà ta thầm cười nhạo cô bé quá ngây thơ, đã tới nước này rồi, làm sao nó có thể còn sống mà đi ra khỏi đây được?
Vài ngày sau, không ngoài dự kiến, cô bé chết. Hai người họ lại tiếp tục đem thi thể đi xử lý, làm mãi cũng đã thành quen.
Khi Triệu Anh Tiệp đang sống trong những ngày lo lắng hoảng hốt, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị bại lộ, thì xảy ra một chuyện thay đổi toàn bộ tình hình hiện tại… Triệu Anh Tiệp có thai!
Tin tức này thật sự mang đến hi vọng mới cho cái gia đình sắp bị hủy diệt này, làm Triệu Anh Tiệp càng tin tưởng vững chắc vào việc vợ chồng mình không thể tiếp tục như vậy được. Vì con của mình, bà ta nhất định phải để Chử Hoài Lương dừng tay lại.
Nhưng mỗi ngày đều sống cùng ba bộ thi thể được chôn trong sân, Triệu Anh Tiệp không có lòng tin mình có thể an tâm dưỡng thai ở đây được. Nên hai người họ bàn bạc, tìm cậu ruột của Triệu Anh Tiệp đang công tác ở Bộ giáo dục tại huyện Lâm An, để ông ấy tìm cách điều hai vợ chồng họ đến huyện Lâm An dạy học.
Trước khi đi, Chử Hoài Lương lại chôn ba bộ thi thể sâu hơn, để cho dù sau này trong sân có người khác chuyển đến, cũng không thể phát hiện được thi thể ở dưới đất. Về sau hai vợ chồng họ cùng được điều đến huyện Lâm An, rồi lại đến thành phố Tư Thủy, mãi cho đến khi bị cảnh sát bắt được.
Tất cả hồ sơ tư liệu đều dừng ở đây, tôi đặt túi hồ sơ về trên mặt bàn, khó hiểu hỏi: “Không phải vụ án này đã phá được rồi hay sao? Cháu còn có thể giúp đỡ được gì ạ?”
Sở trưởng Vương cau mày, nói: “Đúng là chúng tôi đã bắt được phạm nhân, nhưng gã Chử Hoài Lương này quá gian xảo. Lúc đầu gã sống chết cũng không thừa nhận mình giết người, về sau bị vợ khai ra, gã lại nói do mình có vấn đề về tâm lý, lúc giết người không khống chế được bản thân! Đáng giận nhất là gã chỉ thừa nhận mình giết ba người ở huyện Lục Thủy, còn về những vụ án mạng ở huyện Lâm An, gã phủ nhận toàn bộ.”
“Vậy còn vợ của gã đâu? Nếu bà ta đã nói hết chuyện gây án ở huyện Lục thủy, thì vì sao lại không nói tới chuyện ở huyện Lâm An?” Tôi không hiểu.
Sở trưởng Vương lắc đầu: “Đó là vì khi ở huyện Lâm An, Chử Hoài Lương giết người nhưng không để cho Triệu Anh Tiệp biết. Vì lúc đó bà ta đang trong thời kỳ mang thai, mà trước đó Chử Hoài Lương đã cam đoan với vợ là sẽ không giết người nữa. Nhưng sau đấy gã không nhịn được hành vi, lại không muốn kích thích vợ mình đang mang thai nên chắc đã gây án một mình. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện giờ chúng tôi không thể tìm được thi thể của những đứa trẻ kia, nên không có cách nào lập án được.”
Nghe đến đó cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, phòng công an cao cấp tìm đến, thì ra là muốn tôi giúp tìm những thi thể bị hại ở huyện Lâm An! Tôi mở lại những tài liệu kia, rồi thắc mắc: “Trong này không có tư liệu của những người kia ạ?”
Sở trưởng Vương cười nói: “Bởi vì có quá nhiều tư liệu, nên tôi chỉ lấy ra một phần thôi, tư liệu của những người bị hại kia, khi nào đến huyện Lâm An là cậu có thể thấy được.”
Xem ra chúng tôi phải đi một chuyến đến huyện Lâm An rồi. Sở trưởng Vương này chưa nhìn thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.