Thấy Lưu Mẫn đi rồi, tôi vội hỏi chú Lê: “Bây giờ có thể nói rồi chứ! Đối phương là gốc rạ cứng cỡ nào ạ! Chú còn ra vẻ thần bí như vậy?”
Chú Lê cười hề hề nói: “Ý chú muốn ba người chúng ta bàn bạc trước một chút về các khả năng của chuyện này đã, sau đó chờ gã Chước Tử kia tỉnh lại để xác minh, rồi mới nói với cảnh sát bọn họ, không phải sao.”
Sau đó, chú Lê nói cho tôi biết, từ mùi xác thối rữa còn lưu lại ở hiện trường và mức độ bị tàn phá của thi thể hai anh cảnh sát, xem ra kẻ gọi là “Đà Gia” này chỉ sợ là một chuyên gia dựa vào xác chết để vận chuyển ma tuý.
Mới đầu tôi nghe xong cảm thấy cực kỳ không tưởng tượng được, vội hỏi chú Lê: “Điều này không phải có hơi quá vô lý ư?!”
Nhưng chú Lê lại nói với tôi: “Cháu biết cái gì! Nơi này giáp sông giáp núi với Lào và Myanmar, càng gần Thái Lan và Việt Nam, những quốc gia Đông Nam Á đó luôn có trình độ nghiên cứu phi thường đối với thuật khống chế xác chết, cho nên dùng xác chết để vận chuyển ma tuý cũng không phải là chuyện gì không có khả năng.”
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao chú Lê vẫn không muốn nói những kết luận đó của chúng tôi cho đám Lưu Mẫn, suy cho cùng những người này ăn cơm nhà nước, bọn họ đối với những việc này vẫn nửa tin nửa ngờ, nếu chúng tôi không bày rõ sự thật trước mặt họ, phỏng chừng chúng tôi có nói họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002350/chuong-836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.