Đáng tiếc tôi tìm trên phố hết một vòng, cũng đã đi qua cơ man nào là cửa gỗ, cửa đá, cửa sắt lớn, kết quả không có cánh cửa nào là cửa sinh mà tôi muốn tìm, điều này thực sự làm trong lòng tôi nóng nảy.
Giờ này rõ ràng Chiêu Tài đã mệt không chịu nổi, vì thế tôi bèn tìm một quán trà lạnh ở ven đường ngồi xuống, nhìn người đến người đi trên đường cái, hất đầu về phía họ nói: “Khi nào thì những người này có thể tan đi?”
Gã cầm máy ảnh DSLR nhún vai đáp: “Vĩnh viễn sẽ không tan, bọn họ sẽ mãi lắc lư ở đây như vậy, vòng đi vòng lại…”
Tôi nghe thế thì thầm nghĩ, những người trên đường này không biết có phải người hư cấu trong tranh vẽ hay không, nhưng hai người ngồi đối diện tôi đây đều đã từng là người, có phải tôi nên đưa luôn cả bọn họ ra ngoài hay không?
Khi trong lòng tôi còn đang đấu tranh tư tưởng không ngừng, thì thấy một ông cụ chống gậy đi về phía chúng tôi. Lúc này nghe thấy gã cầm máy ảnh DSLR nói với ông cụ: “Ôi chu cha! Tôi nói này ông Nguỵ, sao ông cũng ra đây rồi! Ngần ấy năm, ông vẫn còn chưa vòng vèo đủ ở đây cơ à!”
Tôi vừa nghe nói ông cụ này họ Ngụy, thì biết nhất định ông ấy chính là ông Nguỵ sắp một trăm tuổi đi lạc vào bảy năm trước! Dường như ông ta mắt điếc tai ngơ với lời của gã cầm máy ảnh DSLR, chỉ chăm chú vào việc đi đường của mình.
Gã cầm máy ảnh DSLR nói với vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002342/chuong-828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.