Tôi nóng nảy hỏi: “Vậy giờ nên làm gì ạ?”
Chú Lê vỗ vai tôi và nói: “Một chữ thôi, chờ…”
Theo ý của chú Lê là, chúng tôi cùng vây quanh bức tranh này, chờ đến nửa đêm xem nó có gì thay đổi không. Ai ngờ chúng tôi chờ mãi cho đến rạng sáng hôm sau mà bức tranh này không hề có động tĩnh gì cả, chẳng lẽ chúng tôi đã nghĩ sai, bí ẩn của bức tranh này không nhất định phải xuất hiện vào buổi tối?
Suy nghĩ kỹ mới nhớ, lúc Chiêu Tài mất tích trời cũng chưa tối thì phải?! Nếu đúng như chú Lê nói đây là một bức tranh cổ có thể ăn người, thì Chiêu Tài ở trong bức tranh càng lâu, sẽ càng nguy hiểm!
Tôi phân chia Đinh Nhất và chú Lê ở nhà nhìn chằm chằm vào bức tranh này, đề phòng nó lại xuất hiện biến cố gì, còn tôi và lão Triệu đi tìm chủ tiệm bán đồ lưu niệm lúc trước để tìm hiểu lai lịch của bức tranh.
Bệnh nhân cũ kia của lão Triệu họ La, ông ta mở cửa tiệm bán hàng lưu niệm ở ngay trên con phố nổi tiếng chuyên bán đồ lưu niệm, cửa tiệm này tên là Tụy Hiên Các. Khi tôi và lão Triệu đẩy cửa bước vào, ông chủ La đang giới thiệu một lọ thuốc hít thời cuối Thanh cho khách hàng.
Thấy lão Triệu và tôi đi tới, ông ta cười ra hiệu cho chúng tôi ngồi chờ một chút, bên phía ông ta cũng sắp xong việc rồi. Những người làm nghề này như ông chủ La đều có cái miệng rất dẻo, bạn cho ông ấy một cái bô vỡ, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002338/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.