“Là hắn à?” Lão Bạch nghi ngờ hỏi lão Hắc.
Lão Hắc lắc đầu nói: “Khó nói có phải không, nhưng chắc chắn là kẻ chạy trốn, điểm ấy không thể sai.”
Lão Bạch gật đầu nói: “Ai quan tâm có phải hắn hay không? Chúng ta lập được công lớn rồi!”
Tôi thấy lão Hắc, lão Bạch kích động như thế, coi như mình đã đi đúng hướng, tiếp theo chỉ có thể ngồi nhìn xem ba lão không phải người kia đấu với nhau thôi. Thế là tôi lén lút nháy mắt với Đinh Nhất ra hiệu với anh ta, chúng tôi vẫn nên tránh sang một bên kẻo chút nữa bị ba vị quan lớn này ngộ sát.
Không ngờ vừa định chạy, thì lão Bạch đột nhiên hít hít mũi nói: “Lão Hắc, anh có ngửi thấy mùi gì không?
Lão Hắc ngửi ngửi: “Mùi rượu”
Lão Bạch trợn mắt liếc anh ta một cái: “Anh chỉ ngửi thấy mùi rượu! Chẳng lẽ không ngửi thấy ở đây có mùi thịt rất thơm à?”
Lão Hắc cũng cẩn thận ngửi lại: “Đúng, vừa hay có thể nhắm rượu”
Tôi chết lặng, đến lúc nào rồi, họ còn ở đó bình luận xem ở đây có đồ gì để nhắm à? Xem ra là họ có thể dễ dàng thu phục ông chủ Tôn rồi!
Sau đó, ba người kia không nói thêm gì, lao vào đánh nhau, hai đánh một thì đương nhiên cục diện sẽ nghiêng về Hắc Bạch Vô Thường, thế nhưng ông chủ Tôn cũng không phải cây đèn cạn dầu. Chúng tôi ở ngoài nhìn rõ, may mà vừa rồi không ra tay với ông ta, nếu không có chết thế nào chắc tôi cũng không biết.
Mặc dù Hắc Bạch Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002319/chuong-805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.