Tôi thấy chú họ định dìu mình đi thì vội giữ chú ấy lại: “Chú chờ cháu chút, chúng vẫn đang cầm dao thép của cháu!”
Chú họ nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Cháu vào tìm đi! Chắc phấn mê có tác dụng rồi”
Tôi to gan đi vào, thấy mấy gã to con người Đức đang ngủ say thì vội đến gần tên cầm đầu lục lọi, dù không tìm thấy dao thép nhưng lại thấy chiếc đồng hồ bỏ túi kia.
Lúc tôi sờ vào chiếc đồng hồ thì thấy lòng nặng trĩu, trên này có bám tàn hồn. Nhưng lần này quá nguy hiểm, tôi không nghĩ được nhiều nên vội lục soát mấy tên còn lại.
Cuối cùng tôi cũng tìm được dao thép trên người kẻ đã đánh mình, nhớ tới cú đấm ấy lại hận không thể cho hắn một dao, nhưng tôi nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ đó, dù sao tùy ý giết người cũng không phải cách hành xử của tôi.
Sau khi ra khỏi trại, tôi và chú họ chạy về hướng rừng sâu, trên đường đi chú họ nói cho tôi biết, chú Lê, Đinh Nhất và cả anh bạn cảnh sát của tôi sẽ đến sau, bây giờ chúng tôi phải tìm một nơi an toàn, sau đó dùng điện thoại vệ tinh liên hệ với họ.
Tôi cảm động đến suýt khóc, không ngờ vào lúc nguy hiểm, Bạch Kiện cũng có thể ra nước ngoài để cứu tôi! Nhưng tôi không hiểu, sao chú họ lại đến tìm tôi trước?
Sau này chú họ mới kể, lúc Đinh Nhất gọi báo tôi bị bắt cóc, chú ấy cũng chưa biết phải tìm tôi như thế nào.
Nhưng sau đó chú nghĩ đến Trang Hà, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002286/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.