Đầu tiên chú Lê đốt một nén nhang thơm trên bàn thờ, tiếp đó chú cầm chuông đồng gọi hồn xoay quanh người lão Triệu. Qua vài tiếng chuông vàng, lão Triệu từ từ nhắm hai mắt lại. Bởi vì lúc trước chú Lê nói làm như vậy ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng với lão Triệu, nên lúc này tôi thật sự hơi hốt hoảng...
Tôi nhìn thấy ông thầy đồng Lê múa may nhảy nhót xung quanh lão Triệu, miệng còn lẩm bẩm thì thầm gì đấy... Cuối cùng đột nhiên nghe chú ấy hét lên: “Lữ Diệu Tổng ra đi!”
Vừa rồi mắt lão Triệu còn đang nhắm giờ lại đột nhiên mở bừng ra, sau đó tôi nhìn thấy một ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Đầu tiên, anh ấy mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Triệu Tranh đứng bên cạnh tôi.
“Chú hai? Em chưa chết ư?” Lão Triệu kích động nói.
Tuy nhiên Triệu Tranh lại hờ hững: “Sao thế? Tôi chưa chết nên anh thấy bất ngờ à?”
Lão Triệu như không nghe hiểu ý của hắn cho lắm, chỉ kích động đi tới trước mặt Triệu Tranh, đánh giá từ trên xuống dưới: “Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi! Năm đó em bị tên Ngô Lão Bát kia giết, mà anh trai lại không có khả năng báo thù cho em, đây là tiếc nuối của cả đời anh!”
“Ngô Lão Bát không phải người của anh à?” Triệu Tranh lạnh lùng nói.
Lão Triệu mờ mịt: “Em nói cái gì thế? Sao hắn lại là người của anh chứ? Hắn không phải thuộc hạ của em à?”
Triệu Tranh hừ lạnh và nói: “Nếu hắn là thuộc hạ của tôi, tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002261/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.