Tôi nghe Phương Như nói mấy câu đứt quãng nhưng vẫn không hiểu rõ cảm giác lúc đó của cô ấy là gì, tôi lại thử hỏi tiếp: “Trước kia cô đã từng xuất hiện loại cảm giác này chưa? Ở trong nhà… hay là ở những nơi khác?”
Phương Như lắc đầu tỏ vẻ mờ mịt: “Chưa từng có… từ trước tới nay tôi chưa bao giờ có cảm giác này…”
Rời khỏi nhà Phương Như, chúng tôi đi đến một nhà khác, người này là ông chủ của một công ty sửa chữa nội thất nhỏ, tên Đoàn Cương, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Khi tới gõ cửa, chính ông ấy đã ra mở cửa cho chúng tôi.
So với Phương Như thì Đoàn Cương tỉnh táo hơn nhiều, có lẽ là do chuyện ông ta cắt đứt sợi dây bảo hộ không dẫn đến hậu quả quá nghiêm trọng, lúc ấy công nhân đang làm việc ở tầng hai, nên khi rơi xuống chỉ bị ngã gãy chân.
Tình huống như thế có thể nói là may mắn với Đoàn Cương và công nhân bị thương kia. Khi Đoàn Cương được bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta đến bệnh viện thăm công nhân kia ngay, cũng xin lỗi người đó rất thành khẩn, đồng thời xin gánh chịu toàn bộ chi phí chữa trị và tiền mất thu nhập của người kia.
Với trường hợp của ông ta, nếu được người bị hại tha thứ thì không cần gánh quá nhiều trách nhiệm hình sự. Nhưng Phương Như thì khác, bất kể động cơ cắt dây thừng của cô ấy là gì thì người bị hại cũng đã chết rồi. Bây giờ chỉ cần không chết người thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002245/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.