Tôi nghe là biết bà già này đang bực dọc rồi, thế là vội nói: “Nếu anh Lý không muốn hiếu thuận với bà thì sao còn đưa bà về thành phố ở cùng? Lúc anh ấy muốn đón bà về thành phố thì bà không đồng ý! Giờ sao lại trách anh ấy?”
Bà cụ Lý nói với vẻ giận dữ: “Lúc đó là vì ta suy nghĩ cho nó nên mới không muốn vào thành phố làm nó liên lụy. Nhưng không ngờ rằng nó lấy vợ xong là quên luôn mẹ, sau khi kết hôn, nó chẳng đưa cháu trai về thăm ta lần nào! Còn con vợ kia của nó nữa! Ngoài miệng thì nói dễ nghe lắm, nhưng ai biết trong lòng nó nghĩ gì?!”
Tôi nghe mà thấy bà cụ này cũng quá khắc nghiệt rồi! Với cái tính này của bà ta… có được cô con dâu tốt tính như chị Lý đúng mà may mắn! Giờ khác với trước kia, mấy con dâu thường có khoảng cách với bà mẹ chồng, nếu ở chung hòa thuận được với nhau thì đúng là phải thắp hương cầu nguyện ơn trời rồi! Lại còn muốn con dâu coi bà như mẹ ruột mà cung phụng nữa à? Muốn vậy thì bà cũng phải coi con gái người ta như con ruột của mình trước đã chứ!
Bà cụ Lý này thời trẻ thủ tiết để tang chồng, một thân một mình nuôi dưỡng con trai, chắc chắn là khi ở nhà, bà ta coi con trai mình còn cao hơn trời, chẳng ai bằng anh ta cả. Nếu là thời xưa thì kiểu suy nghĩ này chẳng có vấn đề gì cả, nhưng đặt ở xã hội hiện đại bây giờ thì không được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002243/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.