Mặc dù tôi cũng có nghe được ít nhiều về chuyện thời đó, nhưng bi thảm cỡ nào thì không phải chỉ nghe thôi là hiểu được.
Chú Lê uống một ngụm rượu, sau đó nặng nề hỏi ông chủ homestay: “Từ sau đó, mọi người ở Lê Thụ Câu chưa từng nhìn thấy Mã Diễm Diễm à?”
Ông ta lắc đầu: “Không thấy, lúc đó người trong thôn đều cảm thấy chắc là Mã Diễm Diễm đã đưa thi thể Hoắc Bình đi mai táng rồi tự sát ở đâu đó... Nhưng đến nay vẫn không tìm thấy thi thể của bà ấy nên không thể chứng thực được.”
Đêm đó, sau khi về phòng, chú Lê vẫn im lặng không nói gì, tôi hỏi sao thế, chú mới thở dài nói: “Cháu cảm thấy chuyện ông chủ kia kể có bao nhiêu phần thật giả?”
Tôi cười nói: “Cháu biết đâu được! Có điều nghe ông ta kể có mắt có mũi, nếu đúng là bịa ra thì cháu nghĩ ông ta nên đổi sang nghề viết tiểu thuyết trên mạng đi là vừa.”
Lúc này Đinh Nhất vừa tắm xong đi ra, nghe chúng tôi nói chuyện thì bảo: “Muốn biết thật hay giả không phải rất đơn giản sao, ngày mai đi tìm một người dân địa phương khác hỏi thăm là biết mà.”
Đúng nhỉ! Có những lúc tôi và chú Lê không hiểu được chuyện nào đó, thì Đinh Nhất lại có thể nhìn từ khía cạnh khác, có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi!
Sau này tôi có liên hệ với Bạch Kiện, bảo anh ta gửi chi tiết tài liệu về những người chết cho tôi, tốt nhất là bao gồm cả hồ sơ lúc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002229/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.