Chú Lê giải thích cho tôi: “Hắc Miêu là một nhánh của tộc Miêu, sinh hoạt lâu đời trong vùng núi sâu, không qua lại với người Hán, càng không được phép kết hôn với người Hán. Người dân Hắc Miêu dũng mãnh, nhưng cũng rất thù dai, người ngoài tộc không dám tùy tiện trêu chọc họ. Nếu như anh em Lương Phi đúng là con cháu của tộc Hắc Miêu thì phiền phức lớn rồi!”
Tôi vẫn không hiểu hỏi: “Chuyện này cũng đâu có gì? Sao chú lại phản ứng mạnh thế?”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Cháu thì biết cái gì? Sở dĩ người Hắc Miêu khiến người khác e ngại, chính là vì bọn họ biết hạ cổ, một khi có người gây sự với họ, kết cục sẽ rất thảm…”
“Hạ cổ? Thứ này có thật ạ? Cháu tưởng đây chỉ là truyền thuyết thôi!” Tôi giật mình nói.
Chú Lê trợn mắt nhìn tôi: “Thực tế có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn truyền thuyết nhiều!”
“Cứ cho là mẹ của Lương Phi đúng là người tộc Miêu đi, cũng không chắc họ đã là hậu duệ của Hắc Miêu! Không phải chú nói người Hắc Miêu không kết hôn với người Hán à?” Tôi nói.
Chú Lê cũng nghi ngờ nói: “Đúng vậy! Chú cũng không hiểu, đáng lý ra Hắc Miêu không thể lấy người Hán được mà?”
Tôi nhún vai: “Vậy cũng không chắc chắn mà! Nếu có người làm trái thì sao?”
Chú Lê lắc đầu: “Không đâu, Hắc Miêu trừng phạt người trong tộc rất nặng, có thể nói là cửu tử nhất sinh, sẽ không có ai dám làm trái với tộc quy. Chú nhớ sư phụ đã từng kể về một người phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002191/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.