Đương nhiên, chúng tôi cũng không thể trắng trợn mang năm nhóc hồ ly trong phòng ra ngoài được, cũng may chúng khá nhỏ, một cái hộp các tông là đựng được hết.
Khi chúng tôi gọi xe đi tới một bệnh viện thú cưng ở thị trấn lân cận, bác sĩ thú y của bệnh viện vừa thấy là biết đó là hồ ly hoang dã, anh ta nghi ngờ hỏi: “Các anh lấy ở đâu ra vậy? Nếu là loài hoang dã thì không được đâu, đến lúc đó kiểm lâm phải bắt đi đó?”
Tôi nghe thế cười bảo: “Không phải hoang dã, chúng tôi ở trại nuôi hồ ly, mấy con này bị bệnh nặng quá nên chúng tôi mới muốn tìm thú y chuyên nghiệp để khám thử, không tin anh xem, gọi là chúng nghe theo này…”
Nói xong tôi gọi mấy nhóc hồ ly một tiếng: “Chui ra khỏi thùng hết đi!”
Khỏi phải nói, mấy con thú này còn rất cho tôi mặt mũi, lập tức nhảy ra khỏi thùng giấy, chắc cho là chuyến này lại có vịt nướng ăn đây! Điều này làm cho bác sĩ thú y giật mình, luôn mồm nói: “Đúng thật là nghe lời… Sau này tôi cũng muốn nuôi một con!”
Tôi xua tay liên lục với anh ta: “Tôi khuyên anh đừng nuôi, nuôi sẽ hối hận đó, vừa khai vừa hôi, tôi làm ở trại chăn nuôi nên chẳng còn cách nào, nếu muốn nuôi như thú cưng đúng thật là không tốt lắm!”
Anh thú y trẻ kia cười cười, không nói gì nữa…
Nhưng sau khi anh ta làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân cho bọn nhóc hồ ly xong, kết quả lại không lạc quan lắm.
Đầu tiên chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002172/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.