Điều khiến Lý Đông Hương không ngờ tới được là, hôm đó khi Tôn Bằng Thành lên thuyền, sau khi cầm được đồ đã đi đục thủng đáy thuyền! Bà ta lúc đó khóc lóc cầu xin anh ta dừng tay, dù sao người trên thuyền cũng là cha ruột của anh ta!
Nhưng Tôn Bằng Thành không chớp mắt nói: “Mẹ đừng tự lừa mình, ông ta còn không biết đến sự tồn tại của con, cha ruột? Hừ… Ha ha… Cũng không quan trọng bằng tiền!”
Lý Đông Hương lúc đó rất hối hận, tại sao lại gieo hận thù vào lòng con trai, nếu biết trước sẽ có kết quả này, bà ta thà để con mình cả đời không biết cha đẻ của mình là ai! Nhưng bây giờ đã muộn rồi, nhìn nước dần tràn vào nhấn chìm du thuyền, Lý Đông Hương biết dù thế nào đó vẫn là con trai mình… mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa.
Tôn Bằng Thành vì muốn để người phát hiện thuyền đắm cho rằng Lý Đông Hương đã chết, nên tạm thời sắp xếp cho bà ta ở lại trên hòn đảo nhỏ không có người qua lại này, sau đó anh ta sẽ theo lịch đưa đồ ăn và thức uống đến.
Tiếc là Tôn Bằng Thành cũng không phải là đứa con trai quan tâm đến mẹ, anh ta không hề biết mẹ mình bị bệnh động mạch vành nhiều năm, nên không nghĩ đến chuyện đưa thuốc đến cho bà ta. Lý Đông Hương một mình chờ trên đảo, nhớ lại ba mươi năm qua, bà ta càng tự trách mình, nếu như không phải tại mình thì con trai đã không thành bộ dạng như bây giờ. Trời đêm yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5002096/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.