Nhưng Bạch Hạo Vũ vẫn quá ngây thơ rồi, con mồi đã đến bên miệng sao còn có thể buông tha dễ dàng như vậy được? Phó Vĩ Thần nhìn ánh mắt cầu khẩn của Bạch Hạo Vũ mà càng thêm khó chịu.
Lão cởi trói cho Bạch Hạo Vũ, cơn ớn lạnh khiến Bạch Hạo Vũ ý thức được mình đang gặp phải chuyện gì... Nhưng nó nào biết, đây mới chỉ là khởi đầu của đau khổ, cơn đau dữ dội khiến toàn thân nó căng lên, nhưng Phó Vĩ Thần lại cúi người ghé vào tai nó nói thầm: "Em đừng khẩn trương quá, không thì người phải chịu tội chính là em đấy..."
Những giọt nước mắt nhục nhã chảy dọc theo má của Bạch Hạo Vũ, nó không thể tin được những gì xảy ra với mình đều là thật. Nó thật sự hy vọng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh dậy, tất cả những đau khổ sẽ biến mất ngay lập tức.
Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, khi Bạch Hạo Vũ tỉnh lại sau cơn hôn mê mấy lần, cơn đau đớn khủng khiếp lại nhắc nhở nó tất cả mọi thứ đều là thật, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc!
Sáng hôm sau, Bạch Hạo Vũ ngơ ngác tỉnh dậy, trong một lúc nó hơi bối rối không biết đây là nơi nào, hoảng hốt một lúc lâu, nó mới dần dần nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.
Cơn đau ở sau lưng nhắc nhở Bạch Hạo Vũ, có bao nhiêu điều khủng khiếp đã xảy ra với mình. Ngay lúc đó, điều nó nghĩ đến đầu tiên là báo cảnh sát, nhưng đúng vào lúc này nó nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001972/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.