Sau khi Lý Tú Anh thấy cẳng chân mình bị đá va gãy, muốn nhờ đồng nghiệp Ngọc Lan đỡ cô chạy tiếp, nhưng giơ tay kéo mới phát hiện vừa rồi chạy vội vàng nên cả hai đã bị tách ra!
Lý Tú Anh bắt đầu hoảng sợ, bên cạnh không có ai giúp cô được, trên đầu còn có đá to đá nhỏ liên tục rơi xuống. Cuối cùng cô chỉ có thể mặc cho số phận quỳ rạp trên mặt đất, không dám di chuyển lung tung.
Thời gian phảng phất như qua một thế kỷ, mặt đất đang gầm gào mới coi như khôi phục một chút yên ả. Lúc này Lý Tú Anh nghe thấy chung quanh có người kêu gọi, có người k** r*n, còn có người khóc thút thít... Cô cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, muốn nhìn xem xung quanh đã biến thành thế nào.
Vừa nhìn mới phát hiện, phong cảnh tươi đẹp của Ngân Hán Câu giờ đã bị tàn phá, Tiểu Long Đàm nước xanh như ngọc đã bị đá trên núi trút xuống vùi lấp, thành một bãi đá vụn.
Đột nhiên, Lý Tú Anh thấy một chiếc giày cách chỗ mình không xa, cô cố gắng bò qua nhìn, phát hiện lại là chân của một người, giày trên chân quen như thế, không phải Ngọc Lan thì ai?
"Ngọc Lan! Ngọc Lan!" Lý Tú Anh gọi tên cô ta, nhưng người phía dưới lại không có tí phản ứng nào cả. Cô thử lật cục đá đè trên người Ngọc Lan ra, nhưng mới đẩy vài cái thì cô phát hiện thân trên của Ngọc Lan đã bị một tảng đá lớn trên núi rơi xuống đè bẹp rồi.
Nỗi hoảng sợ quá lớn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001949/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.